Giấc Mơ Triệu PhúChương 526
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 526

Chương 526: Gạo đã nấu thành cơm sao?

Nửa giờ sau. 

 

“Khương Tiểu Nha, cậu bớt diễn đi! Mới uống có mấy chai cậu đã say rồi, đứng lên cho tôi! Tiếp tục uống đi!” 

 

 

“Không được, tôi thật sự không ổn rồi! Tôi buồn ngủ quá!” 

 

 

Khương Tiểu Nha nói ngủ liền ngủ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng ngáy. 

 

 

Đến nỗi Tần Kiệt cũng phải cạn lời. 

 

 

Tốc độ ngủ như này cũng quá nhanh rồi đi. 

 

 

Đóng phim sao? 

 

 

 “Vương Tinh, chúng ta…” 

 

 

Chỉ là anh chưa nói xong đã thấy Vương Tinh cũng gục trên bàn. 

 

 

Tần Kiệt cũng hết cách rồi. 

 

 

Hôm nay sức chiến đấu của hai người họ sao lại tệ như vậy chứ? 

 

 

Không phải chứ. 

 

 

Anh quơ quơ tay, mí mắt của cậu ta cũng không mở ra được. 

 

  

Anh cũng có cảm giác mắt mình càng ngày càng díu xuống. 

 

 

Rất nhanh mí mắt anh cũng không mở ra được, mông lung mờ mịt, anh thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh. 

 

 

Trông rất đẹp, rất đẹp. 

 

 

“Tuyết Nhi, là em sao?” 

 

 

Sau đó anh cũng gục xuống. 

 

 

Đến khi Tần Kiệt tỉnh lại anh phát hiện mình không ở trong kí túc xá. 

 

 

Mà đang ở trong một căn phòng của khách sạn. 

 

 

Nhìn căn phòng cũng không tồi lắm. 

 

 

Còn có một chiếc giường lớn. 

 

 

Nhìn kí hiệu bên cạnh vậy mà lại là khách sạn Sunny Sky. 

 

 

Sunny Sky là một khách sạn mới mở ở thành phố Hán. 

 

 

Ở thành phố Hán nó cũng được xem là một khách sạn ba sao. 

 

 

Một buổi tối ở đây ít nhất cũng phải mất ba trăm tệ. 

 

 

Nhưng tại sao anh lại ở đây chứ? 

 

 

Là ai đưa đến vậy? 

 

 

Là ai trả tiền đây? 

 

 

Tần Kiệt không hiểu chuyện gì. 

 

 

Cạch~ 

 

 

Bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra. 

 

 

Một cô gái mặc áo choàng tắm bước ra. 

 

 

Cô gái vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi sữa tắm. 

 

 

Đầu cũng mới gội còn ướt sũng. 

 

 

Cô ta đang dùng khăn lau tóc. 

 

 

Che khuất đi gương mặt. 

 

 

“Chẳng lẽ không phải Tuyết Nhi sao?” 

 

 

Chỉ là không đợi Tần Kiệt mở miệng hỏi, cô gái đã hất cái khăn để lộ gương mặt ra. 

 

 

“Là cậu sao?”, Tần Kiệt chấn động hỏi. 

 

 

“Cậu tỉnh rồi sao?”, cô gái cười hỏi. 

 

 

“Sao cậu lại ở đây chứ?”, Tần Kiệt hỏi. 

 

 

“Cậu uống say, tôi đưa cậu tới đây, có vấn đề gì sao?”, cô gái kia nói. 

 

 

“Khương Tiểu Nha và Vương Tinh đâu?”, Tần Kiệt hỏi. 

 

 

“Đi từ sớm rồi!” 

 

 

“Bọn họ không phải cũng uống say sao?” 

 

 

“Say cái gì chứ, trong ba người chỉ có cậu là tửu lượng kém nhất thôi!” 

 

 

“Mẹ kiếp! Hóa ra hai người họ thật sự giả vờ!”, Tần Kiệt tức giận chửi thề. 

 

 

“Haha bộ dạng khi tức giận của cậu cũng thật sự đáng yêu đấy, tôi thích!” 

 

 

“Thôi đi! Bạn học Ôn Thanh Thanh tôi đã sớm nói với cậu rồi, giữa chúng ta không có khả năng đâu! Cậu đừng có thích tôi!”, Tần Kiệt lập tức cắt lời. 

 

 

“Giờ gạo cũng nấu thành cơm rồi, không có khả năng cũng thành có khả năng thôi!”, Ôn Thanh Thanh đi đến bên cạnh Tần Kiệt, mỉm cười nói. 

 

 

“Hả?”, đầu óc Tần Kiệt cũng mờ mịt. 

 

 

Gạo đã nấu thành cơm sao? 

Ý là anh và Ôn Thanh Thanh trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì rồi sao?