Giấc Mơ Triệu PhúChương 394
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 394

Chương 394: Triệu Chí Tân có chút nhăn mặt.

Nhưng khi ông ta nhớ lại giám đốc Hoàng đã nói hai chữ “rất tốt” thì ông ta biết mình đã lo lắng vô cớ rồi, không những không gặp xui xẻo mà còn hạ cánh an toàn nữa, còn để lại ấn tượng tốt với giám đốc Hoàng.  

 

Tất cả là nhờ Tần Kiệt.  

 

 

Thằng nhóc khá lắm, cứ tưởng rằng cậu gây họa rồi, không ngờ cậu lại tạo ra cho tôi cơ hội tốt như vậy.  

 

 

Haha~  

 

 

Tiếp theo đây, ông ta phải thể hiện rồi.  

 

  

“Cảm ơn giám đốc Hoàng đã khen ngợi, đây là điều tôi nên làm”, Triệu Chí Tân hoàn hồn, vội vàng chớp lấy thời cơ.  

 

 

“Vì sự phát triển trong tương lai của công ty, đó là điều tôi nên làm. Đây là trách nhiệm của tôi!”, Triệu Chí Tân nói.  

 

 

“Ừ! Anh có tấm lòng như vậy làm cho tôi cảm thấy rất yên tâm”, giám đốc Hoàng hài lòng, kéo tay Tần Kiệt, cũng vẫy tay với Tào Bác, đi đến gần cửa sổ.  

 

 

“Phong cảnh ban đêm của thành phố Hán đẹp nhỉ?”  

 

  

“Đúng là đẹp thật!”, Tần Kiệt không ngờ rằng giám đốc Hoàng lại kéo tay anh, còn không bỏ ra.  

 

 

Làm như thế này trước mặt các đại lý có thích hợp không?  

 

 

“Đẹp là được! Lúc nãy cậu nói đúng! Tương lai của thành phố Hán trước sau gì cũng thuộc về những người trẻ tuổi!”  

 

 

Giám đốc Hoàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tần Kiệt: “Cậu là một người có tài, hy vọng cậu có thể giúp đỡ Triệu Chí Tân làm tốt công việc, đưa tên tuổi của chuyển phát nhanh Thần Thông ngày càng vang xa hơn!”  

 

 

“Giám đốc Hoàng yên tâm! Tôi sẽ cố gắng!”, nhưng trong lòng Tần Kiệt lại không nghĩ như vậy.  

 

 

Bởi vì thương hiệu kinh doanh của anh trong trường đại học là chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, không liên quan gì đến chuyển phát nhanh Thần Thông.  

 

 

Triệu Chí Tân không nói gì về chuyện này thì anh cũng sẽ không nói.  

 

 

“Ừ, uống rượu, xem pháo hoa đi!”  

 

 

Giám đốc Hoàng vừa nắm tay Tần Kiệt, vừa xem pháo hoa ngoài cửa sổ, vẫn không bỏ tay ra.  

 

 

Tần Kiệt có chút khó xử nhưng lại không thể nói gì, chỉ đành để mặc giám đốc Hoàng nắm.  

 

 

Tào Bác muốn cười, nhưng cố nhịn, giả vờ nhìn pháo hoa và cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài.  

 

 

Các đại lý đều mở to mắt khi nhìn thấy giám đốc Hoàng không buông tay.  

 

 

Mỗi người đều có tâm trạng khác nhau, đặc biệt là Triệu Chí Tân.  

 

 

Không phải là giám đốc Hoàng đã thích thằng nhóc Tần Kiệt này rồ chứ?  

 

 

Nhưng Tần Kiệt trẻ quá.  

 

 

Nếu thật sự như thế thì chẳng phải là trâu già gặm cỏ non à?  

 

 

Không đúng, phải là cỏ già ăn thịt bê.  

 

 

Không, cũng không phải, phải là cỏ già cho bê ăn.  

 

 

Cái này… Có thật sự thích hợp không?  

 

 

Triệu Chí Tân có chút nhăn mặt.  

 

 

Nhưng giám đốc Hoàng là sếp, một giám đốc chi nhánh như ông ta có thể nói gì.  

 

 

Hơn nữa, đám người đại lý cũng không nói gì thì ông ta lo làm gì nhiều, cứ coi như không nhìn thấy gì đi.  

 

 

Cùng lúc, hai mươi người trạc tuổi Tần Kiệt đang ngồi đó cũng ghen tị, rõ ràng chỉ xứng ngồi cùng bọn họ nhưng lại nói linh tinh, vớ vẩn, cuối cùng thật sự đã lừa được người ta thành công.  

 

 

Còn có được sự công nhận của giám đốc Hoàng, được cô ta đích thân khen ngợi.  

 

 

Bọn họ phải phấn đấu rất nhiều năm mới có được vinh dự này, nếu biết làm như thế cũng được thì lúc nãy bọn họ đã làm theo rồi.  

 

 

Đáng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận, bọn họ có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn Tần Kiệt, Tào Bác và giám đốc Hoàng cùng nhau thưởng thức cảnh đêm của thành phố Hán và những màn pháo hoa tuyệt đẹp.  

 

 

Haiz.  

Đây chính là khoảng cách giữa người với người.