Giấc Mơ Triệu PhúChương 506
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 506

Chương 506: Bây giờ chúng ta sẽ ký hợp đồng!”

“2,25 triệu tệ, thực sự là có chút…”  

 

 

“Chúng ta đi!”, Tần Kiệt liếc mắt nhìn Lữ Bộ Thanh, xoay người rời đi.  

 

 

“Hả?”, Lữ Bộ Thanh sững sờ, sau khi tỉnh táo lại, ông ta vội vàng đuổi theo.  

 

 

Vương Đại Vĩ như chết lặng.  

 

 

Cứ thế mà đi sao?  

 

 

Không cho người ta có cơ hội thương lượng nào cả.  

 

 

“Giám đốc Tần, không phải là cậu…”  

 

 

 “Xuỵt!”, Tần Kiệt nháy mắt, ý bảo Lữ Bộ Thanh đừng nói nữa, anh nhanh chóng kéo Lữ Bộ Thanh đi ra ngoài.  

 

 

“Trong vòng 10 giây, ông ta nhất định sẽ giữ chúng ta lại!”  

 

 

“Cái gì?”, Lữ Bộ Thanh muốn mở miệng hỏi, nhưng ông ta nhớ lại những lời ban nãy Tần Kiệt nói, cho nên chỉ có thể ngậm chặt lại, toàn bộ biểu cảm đều chuyển lên khuôn mặt.  

 

 

Ý là đang nói, thật hay đùa vậy.  

 

 

“Không tin sao? Ông chờ mà xem!”, Tần Kiệt thấp giọng đếm: “10!”  

 

 

“9!”  

 

  

“8”  

 

 

“7!”  

 

 

“6!”  

 

 

“5!”  

 

 

“4!”  

 

 

“3!”  

 

 

“2!”  

 

 

“1!”  

 

 

“Giám đốc Tần dừng bước!”  

 

 

Khi Tần Kiệt đếm tới số ‘một’, sau lưng anh truyền đến tiếng của Vương Đại Vĩ.  

 

 

Lữ Bộ Thanh líu lưỡi không nói nên lời.  

 

 

Nếu không phải là Tần Kiệt nói cho ông ta biết thì chắc lúc này, miệng ông ta đã há to thành hình chữ O rồi.  

 

 

Nói 10 giây, thực sự là 10 giây không chệch một ly.  

 

 

Giỏi thật đó!  

 

 

Lữ Bộ Thanh lén giơ ngón tay cái ra hướng về phía Tần Kiệt.  

 

 

Trong mắt ông ta tràn đầy sự kính phục.  

 

 

Nhưng Tần Kiệt cũng chưa dừng lại, anh vẫn giữ nguyên tư thế đi về phía trước.  

 

 

Lữ Bộ Thanh không hiểu.  

 

 

Vương Đại Vĩ đã kêu ở lại rồi.  

 

 

Tại sao anh vẫn còn đi?  

 

 

Vừa định hỏi thì ông ta nghe thấy phía sau có tiếng chạy.  

 

 

Ông ta theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại.  

 

 

Vương Đại Vĩ thế mà lại chủ động chạy tới.  

 

 

Trong nháy mắt ông ta liền hiểu ra.  

 

 

Tần Kiệt cố ý không dừng lại là bởi vì cậu ta đang đợi Vương Đại Vĩ chủ động đi tới.  

 

 

Nói như vậy, Vương Đại Vĩ hoàn toàn thua cuộc rồi.  

 

 

Tần Kiệt đang chiếm thế thượng phong.  

 

 

Ngay sau đó Vương Đại Vĩ chạy tới trước mặt Tần Kiệt, ngăn hai người bọn họ lại.  

 

 

“Giám đốc Tần dừng bước! Dừng bước! Nếu cậu không đồng ý, chúng ta có thể thương lượng lại mà!”, Vương Đại Vĩ nói.  

 

 

“Vẫn như cũ, 2,25 triệu tệ, nếu giám đốc Vương cảm thấy được, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ! Nếu không đồng ý, vậy thì thôi nhé!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Cái này…”, Vương Đại Vĩ rất không muốn.  

 

 

2,25 triệu tệ còn kém xa với mức giá lý tưởng trong lòng ông ta.  

 

 

Nhưng trước mắt ông ta đang gặp khó khăn và rất cần tiền, nếu không thì ông ta cũng sẽ không bán đội xe của công ty.  

 

 

“Được rồi, 2,25 triệu tệ, thống nhất vậy nhé!”, Vương Đại Vĩ do dự nói.  

 

 

“Ok! Bây giờ chúng ta sẽ ký hợp đồng!”  

 

 

20 phút sau, Vương Đại Vĩ đích thân tiễn Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh ra khỏi văn phòng.  

 

 

Sau khi Tần Kiệt lưu số điện thoại liên lạc của đội trưởng đoàn xe, anh rời đi cùng với Lữ Bộ Thanh.  

 

 

Trên đường đi.  

 

 

“Giám đốc Tần, ban nãy, làm sao cậu dám chắc Vương Đại Vĩ sẽ đồng ý trong vòng 10 giây?”, Lữ Bộ Thanh tò mò hỏi.  

 

 

“Tôi đã thấy khu vận chuyển, công việc kinh doanh rất tốt! Hôm qua tôi đã điều tra qua về công ty vận chuyển Vương Thị, thành tích không tệ! Nhưng tại sao Vương Đại Vĩ lại muốn bán nó?”