Giấc Mơ Triệu PhúChương 368
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 368

Chương 368: Nguy hiểm thật.

Trong một ngôi trường đại học đông đúc như thế này, trừ phi tên cướp nào đó ăn no rửng mỡ hoặc đầu óc có vấn đề mới chạy đến đây ăn cướp!  

 

 

Bộ không muốn sống nữa à?  

 

 

Cái cô Tôn Ngọc Phương này, đúng là đầu óc thiếu mất cọng dây nào rồi.  

 

 

Tần Kiệt thật sự không muốn lãng phí thời gian nữa, anh trực tiếp đưa túi tiền đã gói kỹ cho cô ta.  

 

 

“Cô đếm đi!”  

 

 

“Được!”, Tôn Ngọc Phương mở túi ra xem, không nhiều không ít, vừa đúng năm cọc tiền, tất cả đều là tiền giấy màu xanh da trời mới tinh.  

 

  

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa hoàn thành một việc gì đó cực kỳ gian khổ: “Được rồi, tôi yên tâm rồi! Chuyện tiền bạc coi như xong! Sau này chớ có giở trò bịp bợm với tôi! Nếu không, em chớ có trách!”  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Tôn Ngọc Phương cầm túi tiền rời đi, vừa đi vừa quan sát bốn phía, lại còn ôm chặt túi tiền trong ngực, cứ như thật sự sợ có người cướp của mình vậy.  

 

 

Thấy vậy, Tần Kiệt không khỏi lắc đầu.  

 

 

 Cái cô Tôn Ngọc Phương này, chẳng lẽ đầu óc cô ta có vấn đề sao?  

 

 

Giữa ban ngày còn lo có người chạy vào trường ăn cướp?  

 

 

Đúng là đầu óc có vấn đề, hết thuốc chữa!  

 

 

Tần Kiệt chẳng muốn để tâm đến Tôn Ngọc Phương nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tuyết.  

 

 

“Alo!”  

 

 

“Tuyết Nhi, hôm nay em thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?”  

 

 

“Ừm, đã đỡ nhiều rồi!”  

 

 

“Có thể ra ngoài không?”  

 

 

“Haiz, vẫn chưa được đâu, đến tháng ít nhất phải nghỉ ngơi sáu ngày đó!”  

 

 

“Ừm, được rồi! Không ra được thì thôi vậy! Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh đi chơi bóng rổ!”  

 

 

“Anh còn biết chơi bóng rổ à?”, đây là lần đầu tiên Tần Tuyết nghe anh nói.  

 

 

“Em xem thường bạn trai của mình đúng không? Anh đã nói với em, thời trung học, anh chính là cao thủ bóng rổ đó! Trong lớp, anh giữ vị trí trung phong đấy!”  

 

 

“Thật à? Sao em thấy khó tin quá!”, Tần Tuyết không quá tin tưởng.  

 

 

“Đương nhiên là thật, em không tin đúng không, đi hỏi Lâu béo thử đi!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Được, giờ em sẽ gọi cho Lâu béo hỏi thử xem! Xem xem anh có thật sự lợi hại như vậy không!”, Tần Tuyết khẽ gật đầu.  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Anh chỉ chém gió mà thôi, vậy mà Tần Tuyết lại tưởng là thật, bảo anh phải nói tiếp thế nào đây.  

 

 

“Sao anh không nói nữa? Có phải là nói khoác bị em vạch trần rồi không?”, Tần Tuyết hỏi.  

 

 

“Khụ khụ!”, Tần Kiệt ho khan một trận: “Haizz, này, anh còn có chút việc, không thể nói chuyện với em được nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi nhé!”  

 

 

Tút tút~  

 

 

Cúp máy rồi.  

 

 

Phì~  

 

 

Tần Tuyết bật cười.  

 

 

Tên nhóc này còn định gạt cô đấy.  

 

 

Ngày thường anh vận động kiểu gì, bộ em không biết sao?  

 

 

Tần Tuyết nở nụ cười, cười một cách ngọt ngào.  

 

 

Còn Tần Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Nguy hiểm thật.  

 

 

Rốt cuộc cũng thoát được, bằng không, nói thêm chút nữa, e là phải xấu hổ rồi.  

 

 

Reng reng reng~  

 

 

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Tần Kiệt reo vang, là Tô Nhuệ gọi đến.  

 

 

“Giám đốc Tô, có chuyện gì?"