Giấc Mơ Triệu PhúChương 224
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 224

Chương 224: Hắn thật sự rất sợ.

Bởi vì lúc đi rút tiền, cậu ta đã cố ý xem thử số tiền trong năm cái thẻ.  

 

Cộng lại có hơn bảy trăm ngàn tệ.  

 

 

Một sinh viên như Tần Kiệt, còn chưa tốt nghiệp, vậy mà trong thẻ đã có hơn bảy trăm ngàn tệ.  

 

 

Đúng là đáng kinh ngạc mà!  

 

 

Thời điểm năm 2008, sinh viên có trong tay bảy trăm ngàn tệ không ít, nhưng cũng không nhiều.  

 

 

Tần Kiệt là một trong số đó.  

 

 

Từ việc này, cậu ta nhận ra rằng Tần Kiệt là dạng con ông cháu cha ngầm.   

 

 

 Chắc chắn là như vậy.  

 

 

Đánh chết cậu ta cũng không tin đó là tiền mà Tần Kiệt tự kiếm được.  

 

 

Tào Bác càng thêm sùng bái Tần Kiệt.  

 

 

Tần Kiệt cũng nhìn ra sự thay đổi trong mắt Tào Bác.  

 

 

Anh nhận lấy năm tấm thẻ ngân hàng, bỏ vào túi.  

 

 

Sau đó nhận lấy cái túi xách trong tay Tào Bác, đứng trước mặt mọi người, mở nó ra.  

 

  

Thoáng cái, hai trăm ngàn tệ tiền mặt lộ ra trước mắt mọi người.  

 

 

Từng gói từng gói.  

 

 

Tất cả đều là tiền một trăm tệ màu xanh da trời.  

 

 

Khiến đám người đỏ mắt.  

 

 

Hai trăm ngàn tệ tiền mặt, cứ như vậy bày ra trước mắt.  

 

 

Chuyện này…  

 

 

Ừng ực.  

 

 

Mọi người không khỏi nuốt nước miếng.  

 

 

Năm 2008.  

 

 

Công nhân trong một xí nghiệp làm quần quật suốt một năm cũng chỉ được có năm mươi ngàn tệ.  

 

 

Vậy mà Tần Kiệt thoáng cái lại lấy ra hai trăm ngàn tệ.  

 

 

Đúng là địa chủ mà!  

 

 

Nhất là ba bảo vệ của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, một tháng lương của bọn họ cũng chỉ mới hơn một ngàn tệ mà thôi.  

 

 

Làm cả năm mới được hơn mười ngàn tệ.  

 

 

Muốn kiếm được hai trăm ngàn tệ, bọn họ phải làm việc trong suốt mười chín năm, với điều kiện không ăn không uống gì cả.  

 

 

Thật đẹp mắt!  

 

 

Ba bảo vệ mở to mắt, hận không thể nuốt hết số tiền đó.  

 

 

Nhưng bọn họ còn chưa đến nỗi mất hết lý trí.  

 

 

Biết không phải tiền của mình thì không thể cầm bậy.  

 

 

Về phần năm người Hoàng Mao.  

 

 

Bọn họ ngơ ngác nhìn.   

 

 

Vậy mà thật sự lấy ra hai trăm ngàn tệ.  

 

 

Mẹ kiếp.  

 

 

Tên này chẳng lẽ là công tử của một đại nhân vật nào à.   

 

 

Bằng không sao có thể giàu có đến mức đó.  

 

 

Xong đời.  

 

 

Chọc nhầm tổ ong vò vẽ rồi.  

 

 

Đám côn đồ bắt đầu run chân.  

 

 

Bọn họ đúng là côn đồ nhưng cũng chỉ là một đám côn đồ vặt vãnh, không phải đại nhân vật.  

 

 

Ngày thường khi dễ mấy người hiền lành, tay không tấc sắt thì được, chứ mà gặp đại nhân vật, đặc biệt là đại nhân vật cấp bậc ông trùm, bọn họ cũng phải lạy đấy.  

 

 

Bịch.  

 

 

Lục Mao lập tức quỳ xuống.  

 

 

“Đại ca, đại ca của em, em sai rồi! Anh đánh em đi! Đánh đi!”, Lục Mao khóc.  

 

 

Hắn vừa tự tát vào mặt mình, vừa khóc.  

 

 

Hắn thật sự rất sợ.  

 

 

Má ơi!  

 

 

Thoáng cái lấy ra hai trăm ngàn tệ, người như vậy có thể là vô danh tiểu tốt sao?  

 

 

Chắc chắn là người có máu mặt.  

 

 

Hắn chỉ là một tên côn đồ, sao dám trêu vào chứ.  

 

 

Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.  

“Lục Mao, mày…”