Giấc Mơ Triệu PhúChương 274
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 274

Chương 274: Đúng thật!

“Thứ nhất, tôi và cậu không có thù oán, sao cậu lại cố ý báo cáo tôi? Có người bảo cậu làm vậy à?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

 

“…”  

 

 

Trương Thành vô cùng kinh ngạc, cậu ta không ngờ Tần Kiệt lại có thể đoán ra được.  

 

 

Tuy nhiên cậu ta đã đồng ý với người ta rằng sẽ giữ bí mật, thế nên cậu ta nhất quyết không nói.  

 

 

“Cậu không nói tôi cũng biết, là Đường Ba đúng không?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Hừ!”, Trương Thành không thừa nhận.  

 

 

 “Tôi biết rồi! Chính là cậu ta!”, Tần Kiệt xem như Trương Thành đã thừa nhận, anh hỏi: “Chuyện thứ hai, cự ly 1000 mét rất dài, mọi người đều cởi bỏ áo khoác cùng áo len, vì sao cậu không cởi? Còn liều mạng chịu đựng đến bây giờ? Cậu có biết tại sao mình thua không? Đó là vì cậu mặc quá nhiều áo, khiến cho thể lực bị tiêu hao nhanh chóng!”  

 

 

Trương Thành: “…”  

 

 

Thật sự là vậy ư?  

 

 

Cậu ta ngơ ngác, ngẫm nghĩ một hồi, hình như là vậy thật.  

 

 

Bởi vì mặc áo khoác và áo len, nên cậu ta luôn đổ mồ hôi, đã vậy còn liều mạng chạy.   

 

 

 Nếu không phải do cậu ta chạy cự ly dài đã nhiều năm, có thể chất tốt, thì e là đã sớm không chịu nổi.  

 

 

Giờ ngẫm lại, đúng thật là như vậy.  

 

 

Tức thật!  

 

 

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.  

 

 

Cậu ta đúng là đồ ngu mà!  

 

 

Sao có thể không nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?  

 

 

Chết tiệt!  

 

 

Trương Thành khóc không ra nước mắt.  

 

 

Sớm biết như vậy, cậu ta đã không mặc.  

 

 

“Cậu không định nói cho tôi biết thật à? Không sao, thật ra tôi đã biết đáp án!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Cậu biết?”, Trương Thành không hiểu, cậu ta vẫn chưa nói, sao Tần Kiệt có thể biết được.  

 

 

“Không thể nào! Tôi chưa từng nói bí mật này với ai, sao cậu biết được?”, Trương Thành không tin.  

 

 

“Cậu không tin à?”, Tần Kiệt cười cười: “Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ trong đầu cậu! Cậu không cởi là vì…”  

 

 

“Được rồi! Đừng nói nữa! Tôi thừa nhận vì thất bại ở cuộc đua 100 mét, chịu đủ thiệt thòi, nên tôi mới mặc nhiều như vậy, là vì muốn chạm vào vạch đỏ trước cậu một bước, được chưa hả? Dù sao tôi cũng thua rồi, nói cho cậu biết cũng không sao cả!”  

 

 

Trương Thành ngắt lời Tần Kiệt, nói toạc ra mọi chuyện.  

 

 

Phốc~  

 

 

Thiếu chút nữa Tần Kiệt đã phun nước ra.  

 

 

Mẹ kiếp!  

 

 

Cậu ta mặc áo khoác với áo len chỉ vì muốn chạm đích sớm hơn anh thôi sao?  

 

 

Đúng là hiếm thấy!  

 

 

“Cậu rất trâu bò! Tôi phục cậu rồi đấy! Nhưng mà, ai đánh mà cậu khai vậy?”, Tần Kiệt giơ ngón cái.  

 

 

“…”  

 

 

Trương Thành cảm thấy khó hiểu: “Cậu có ý gì?”  

 

 

“Thật ra tôi cũng không biết vì sao cậu lại mặc áo khoác với áo lông! Tôi chỉ định hỏi dò cậu thôi! Không ngờ cậu lại thật sự nói ra! Vậy đó!”, Tần Kiệt giải thích.  

 

 

“Cậu… Lừa tôi hả?”  

 

 

Trương Thành hiểu ra, sắc mặt cậu ta thoáng cái xanh mét.  

 

 

Đúng là mất mặt mà!  

 

 

Không đánh đã khai.  

 

 

“Này, cần gì nói khó nghe vậy chứ! Tôi nói rồi, tôi chỉ hỏi dò thôi! Là do chính cậu không đánh mà khai đấy chứ!”, Tần Kiệt nở nụ cười.  

 

 

“Ông đánh…”  

 

 

“Ấy, đừng có làm bậy nha! Lỡ có bị thương thì đừng trách tôi không nói trước đó!”, Tần Kiệt nghiêm túc cảnh cáo.  

 

 

Trương Thành: “…”  

 

 

Đúng thật!  

 

 

Bản thân cậu ta đã đuối sức, có xông lên cũng không phải đối thủ của Tần Kiệt.  

 

 

Hơn nữa, Tần Kiệt còn có một đội cổ động viên làm hậu thuẫn kia kìa, tất cả bọn họ đều là con gái.