Giấc Mơ Triệu PhúChương 323
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 323

Chương 323: Dốc sức như vậy để làm gì chứ?

Cuối cùng Tần Kiệt cũng hiểu ra.  

 

 

Vấn đề xuất phát từ chữ "Cô giáo".  

 

 

Không phải chỉ là xưng hô thôi sao, có chuyện gì to tát cơ chứ?  

 

 

Đúng là phụ nữ.  

 

 

"Cô Tôn, cô có chuyện muốn tìm em sao?"  

 

 

Tần Kiệt sửa lại cách xưng hô.  

 

 

"Thế này còn tạm được, nhớ cho kĩ, tôi không cho phép em gọi tôi là cô giáo nữa, dùng cô giáo, tôi già thêm bao nhiêu tuổi. Từ này chỉ dùng cho trưởng bối thôi, em hiểu chưa?", Tôn Ngọc Phương bắt đầu chỉ ra lỗi sai.  

 

  

Nhưng Tần Kiệt nghe xong lại có chút mờ mịt.  

 

 

Từ khi nào gọi cô giáo lại bị già bị già chuyên dùng cho trưởng bối vậy?  

 

 

Anh chưa từng nghe qua.  

 

 

Cái người Tôn Ngọc Phương này nhất định là uống nhầm thuốc rồi.  

 

 

"Cô Tôn, em còn chưa ăn cơm, cô có chuyện gì thì nói thẳng ra đi được không?", Tần Kiệt mất kiên nhẫn nghe Tôn Ngọc Phương nói chuyện linh tinh vớ vẩn, nhanh chóng tìm lí do thoái thác, hy vọng Tôn Ngọc Phương đi thẳng vào vấn đề chính.  

 

  

"Đến phòng làm việc của tôi ngay!"  

 

 

"Bây giờ sao?", Tần Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, trời đã tối còn làm việc trong văn phòng?  

 

 

Từ khi nào khối lượng công việc của cố vấn đại học lại nặng như thế?  

 

 

Từ khi nào Tôn Ngọc Phương lại trở thành một người cuồng công việc vậy?  

 

 

Không phải chứ.  

 

 

"Đúng, ngay bây giờ, cho em 10 phút, em phải đến cho tôi, nếu không, tôi sẽ trừ em 5 học phần của em!"  

 

 

Tút tút~  

 

 

Cô ấy cúp máy rồi.  

 

 

Tần Kiệt sững sờ.  

 

 

Trừ điểm học phần?  

 

 

Còn là 5 học phần nữa chứ.  

 

 

Trời ơi!  

 

 

Không được, mau chóng qua thôi.  

 

 

Vù vù~  

 

 

Tần Kiệt co cẳng chạy.  

 

 

Anh phát huy hết lợi thế quán quân giải chạy ngắn của mình.  

 

 

Khi anh vội vã chạy đến phòng làm việc của Tôn Ngọc Phương, anh nhìn thời gian.  

 

 

Đến sớm ba phút.  

 

 

Vừa kịp.  

 

 

Cốc cốc cốc ~Anh gõ cửa.  

 

 

Anh gõ cửa.  

 

 

"Vào đi!"  

 

 

Cạch~Cánh cửa mở ra.  

 

 

Cánh cửa mở ra.Tần Kiệt nhẹ nhàng đi vào.  

 

 

Tần Kiệt nhẹ nhàng đi vào. Động tác đầu tiên là liếc mắt nhìn Tôn Ngọc Phương.  

 

 

Một mình cô ấy ngồi ở trên bàn làm việc.  

 

 

Xung quanh không có một giáo viên nào khác.  

 

 

Nói cách khác, trong phòng làm việc to như vậy, chỉ có một mình Tôn Ngọc Phương vẫn đang làm việc.  

 

 

Thật đúng là kì lạ.  

 

 

Dốc sức như vậy để làm gì chứ?  

 

 

“Đóng cửa lại! Nhớ kĩ, phải đóng chặt lại, sau khi đóng xong thì kéo rèm cửa xuống! Tôi muốn muốn bị người khác quấy rầy hay nhìn thấy!”  

 

 

Đột nhiên, Tôn Ngọc Phương lên tiếng.  

 

 

Nhưng khi Tần Kiệt nghe vào lại biến thành mùi vị khác.  

 

 

Tình huống gì vậy?  

 

 

Đóng cửa lại thì thôi đi, anh có thể hiểu được.  

 

 

Sao cô ấy còn muốn anh kéo rèm cửa xuống nữa chứ?  

 

 

Còn nói là không muốn để cho người khác nhìn thấy và làm phiền?