Giấc Mơ Triệu PhúChương 302
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 302

Chương 302: Chắc chắn là cố ý!

Sao Tần Kiệt dám làm như thế?  

 

 

Mấy trò này là của dân giang hồ mà, Tần Kiệt cũng giống với cậu ta, cùng lắm chỉ là một sinh viên mà thôi, sao lại dám làm như vậy?  

 

 

Đường Ba nghĩ mãi vẫn không ra vì sao Tần Kiệt lại làm vậy.  

 

 

Trong mắt cậu ta, cùng là sinh viên, quá lắm là giành người yêu với nhau trong tiệm Internet hoặc trong trường, làm chút gì đó mờ ám trên thương trường, không việc gì phải dùng đến bạo lực.  

 

 

Nhưng Tần Kiệt lại dùng.  

 

 

 Không thể nào!  

 

 

Không bao lâu sau, Tần Kiệt cầm cây đinh lên, cố ý lắc lư trước mặt Đường Ba, lại còn nhìn cậu ta một lượt từ dưới lên trên.  

 

 

“Ừm, cây đinh này cũng không tệ, nhọn thật đấy, nếu mà đóng xuống, đảm bảo rất phù hợp!”  

 

 

Mấy lời này chẳng khác nào như một cái gai đâm thẳng vào tim Đường Ba, khiến cậu ta càng thêm khủng hoảng.  

 

 

 Tần Kiệt nói vậy rõ ràng là muốn ám chỉ rằng anh sẽ lập tức ra tay.  

 

 

Nghĩ đến cảnh tượng bị đinh đóng vào người, chắc chắn là rất máu me, rất đau đớn, hẳn là khi đó rất khổ sở.  

 

 

Càng nghĩ, Đường Ba càng hoảng sợ.  

 

 

Lúc này, trong mắt cậu ta, Tần Kiệt không chỉ hung ác, mà còn là một tên ma quỷ!  

 

 

Mà lúc này, Tần Kiệt đã cầm đinh và búa, bước từng bước đến gần Đường Ba.  

 

 

Từng bước một, càng lúc càng gần, mỗi khi anh bước thêm một bước, tim Đường Ba liền nảy lên một cái.  

 

 

Cậu ta phát lạnh, có cảm giác lạnh buốt cả người.  

 

 

Đến khi Tần Kiệt dừng lại trước mặt Đường Ba, hai người chỉ cách nhau khoảng một cm, lúc này, toàn thân Đường Ba đã ướt đẫm.  

 

 

“Cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Nói thẳng không được à? Đừng có giỡn nữa!”  

 

 

“Tôi không muốn làm gì cả? Tôi chỉ cảm thấy cái ghế cậu đang ngồi bị lỏng, nên muốn dùng đinh để cố định nó lại mà thôi! Không được à?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Đóng, đóng cái ghế?”, Đường Ba cho rằng mình nghe lầm.  

 

 

“Đúng rồi, tôi định đóng cái ghế! Sao hả? Cậu nghĩ tôi định làm gì?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Tôi…”, Đường Ba ôm một bụng ấm ức.   

 

 

Ầm ĩ cả buổi, hóa ra là do cậu ta suy nghĩ nhiều.  

 

 

Đường Ba oán thầm, cái tên Tần Kiệt này, đóng cái ghế thôi mà, nói thẳng ra không được à, bày ra cái bộ dạng đó làm gì? Không biết là làm vậy sẽ dọa chết người hay sao hả?  

 

 

Đúng là không ra gì!  

 

 

Mà lúc này, cái đinh trong tay Tần Kiệt đã đặt sát chân trái của Đường Ba.  

 

 

Kế đó, cái búa trong tay anh gõ xuống.  

 

 

Coong~  

 

 

Tiếng búa gõ rơi vào tai Đường Ba, nghe có chút dọa người.  

 

 

Lại một búa gõ xuống.  

 

 

Âm thanh cây đinh đâm xuyên qua ghế gỗ khiến Đường Ba không khỏi tưởng tượng. Trong đầu cậu ta xuất hiện một cảnh tượng có chút máu me.  

 

 

Coong~  

 

 

“Á, chân của tôi, đau quá, cậu làm gì vậy? Không phải nói sửa ghế hả?”, Đường Ba trông thấy cái búa bị lệch, gõ vào chân mình.  

 

 

Đau đến mức cậu ta nhắm chặt mắt lại.  

 

 

Đây là cố ý!  

 

 

Chắc chắn là cố ý!  

 

 

Nếu không sao lại để cây đinh sát chân cậu ta như vậy.  

 

 

“Ơ, ngại quá, gõ lệch! Lỡ tay, lỡ tay thôi mà!”, Tần Kiệt nói xin lỗi, sau đó lại giơ búa lên.