Giấc Mơ Triệu PhúChương 89
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 89

Chương 89: Gái đẹp cái rắm!

Mong muốn này rất lớn.  

 

 

Nếu siêu thị Kiệt Tuyết thực sự trở thành siêu thị có tiếng nhất khu vực Nam Hồ.  

 

 

Tiếp đó, siêu thị Kiệt Tuyết sẽ mở rộng, ngày càng thuận lợi hơn.  

 

 

Có thể nói việc kinh doanh mùa này có ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

 

“Giám đốc Châu, anh có đang nghe tôi nói không?”, Tần Kiệt không nghe thấy tiếng Châu Phàm nên hỏi.  

 

 

 “Nghe thấy rồi. Giám đốc Tần yên tâm, nguyện vọng của anh cũng là mong muốn của tôi. Tôi bảo đảm rằng trong năm tới, siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta sẽ lớn nhất! Mạnh nhất! Nổi tiếng nhất!”  

 

 

“Được, có câu này của Giám đốc Châu thì tôi yên tâm rồi! Cố gắng lên!”, Tần Kiệt cổ vũ.  

 

 

“Ừ, cố gắng lên!”  

 

 

Kết thúc cuộc điện thoại, Tần Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

 Cũng may là đã nghĩ ra phương án giải quyết.  

 

 

Nếu không thì đã mất trắng tám mươi ngàn tệ rồi.  

 

 

Tuy rằng Tần Kiệt hiện giờ có thể kiếm lại tám mươi ngàn tệ rất nhanh.  

 

 

Nhưng vào thời điểm năm 2007, giá trị của tám mươi ngàn tệ rất lớn.  

 

 

Anh vẫn cảm thấy đau lòng.  

 

 

Tiếp theo chỉ cần ngồi chờ phản hồi của cuộc diễu hành mà Châu Phàm tổ chức.

 

Ngày 3 tháng 1 năm 2008.  

 

Ngày khai trương thứ ba siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

 

Do kỳ nghỉ tết năm 2008 diễn ra khá sớm nên trường đại học công nghiệp Hồ đã rục rịch chuẩn bị kì thi cuối kỳ.  

 

 

Môn thi đầu tiên của kì thi cuối kì sẽ được diễn ra vào ngày 4.  

 

 

Vì để không bị nợ môn, ngay từ sáng sớm Tần Kiệt và Tần Tuyết đã đến thư viện để yên tĩnh ôn bài.  

 

 

Hai người bắt đầu rơi vào trạng thái học tập buổn tẻ, vô vị.  

 

 

Thỉnh thoảnh anh trêu đùa với Tần Tuyết để tạo niềm vui giữa buổi học căng thẳng, nhàm chán.  

 

 

Nhưng Tần Tuyết không biết rằng điều mà Tần Kiệt quan tâm nhất vào lúc này không chỉ là kỳ thi cuối kì vào ngày mai.  

 

 

Hôm nay, điều Tần Kiệt quan tâm nhất chính là biện pháp đối phó mà hôm qua anh nói với Châu Phàm, hôm nay rốt cuộc có hiệu quả hay không.  

 

 

Cũng may, sau hơn mười mấy tiếng đồng hồ học hành căng thẳng thì cũng đã đến buổi tối.  

 

 

8 giờ tối, Tần Kiệt đưa Tần Tuyết về kí túc xá cạnh vườn dâu.  

 

 

Vẫn chưa kịp vào kí túc xá.  

 

 

Anh liền nhìn thấy tên béo, Mã Dương và Quách Bùi đã đợi bên ngoài kí túc xá từ lâu.  

 

 

“Ê béo, sao các cậu lại ở ngoài này vậy?”, Tần Kiệt bước tới hỏi.  

 

 

“Còn làm cái gì khác nữa? Đương nhiên là đợi cậu rồi?”, tên béo nói.  

 

 

“Đợi tôi?”, Tần Kiệt chỉ vào mũi mình, anh có chút hoang mang, mờ mịt: “Đợi tôi làm cái gì chứ? Tôi cũng không phải là gái đẹp?”  

 

 

Tên béo: “…”  

 

 

Mã Dương và Quách Bùi: “…”  

 

 

Bọn họ đều rất muốn nói rằng, cậu mà là gái đẹp sao?  

 

 

Gái đẹp cái rắm!  

 

 

Có buồn nôn hay không cơ chứ!  

 

 

“Khụ khụ ~”  

 

 

Tên béo ho khan hai tiếng: “Kiệt Tử, đừng nói nhảm nữa. Chúng tôi đợi cậu, là muốn nói cho cậu biết một tin tốt đó!”  

 

 

“Tin tốt gì vậy?”, nói ra khỏi miệng, Tần Kiệt dường như nhớ ra cái gì đó, anh chỉ vào ba người họ: “Ồ, tôi biết rồi, tiền tháng trước vẫn còn chưa thanh toán đúng không? Sao? Thanh toán rồi à?”