Giấc Mơ Triệu PhúChương 291
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 291

Chương 291: “Lấy gì giải sầu?

Tần Kiệt cũng đang lo lắng, có chút hối hận vì đã thẳng thắn thừa nhận, nếu không thừa nhận thì Vương Tinh chắc sẽ không như vậy.  

 

Tần Kiệt không muốn mất đi một người bạn như Vương Tinh, sống lại một lần nữa, ngoài việc muốn hướng đến cuộc sống tốt đẹp, anh còn muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, cố gắng không vướng vào những mối quan hệ bất bình đẳng.  

 

 

Nếu không thì anh sống lại còn có ý nghĩa gì nữa.  

 

 

Bây giờ, chuyện của Vương Tinh là một tấm màn, nếu chọc thủng tấm màn đó thì sẽ là bi kịch đầu tiên của anh từ sau khi sống lại.  

 

 

Anh chỉ mong ông trời không quá nhẫn tâm mà lưu lại cho anh một chút may mắn.  

 

 

Một phút trôi qua.  

 

 

Năm phút trôi qua.  

 

 

Cho đến phút thứ bảy.  

 

 

Vương Tinh mở miệng.  

 

  

“Cảm ơn cậu!”  

 

 

“Hả?”  

 

 

Lời nói ngắn gọn, Tần Kiệt sững sờ.  

 

 

“Cảm ơn cậu!”, Vương Tinh nói lại một lần nữa.  

 

 

“Ừ, ừ, không có gì”.  

 

 

Tần Kiệt cuối cùng cũng hiểu được ý của Vương Tinh.  

 

  

Hai chữ “Cảm ơn” cũng đủ để nói lên tất cả, là cảm ơn tất cả những gì Tần Kiệt đã làm cho Vương Tinh.  

 

 

Bạn bè với nhau, không cần nói quá nhiều, cũng không cần giải thích quá nhiều.  

 

 

Hai tiếng “Cảm ơn” là đủ rồi.  

 

 

Keng~  

 

 

Vương Tinh chủ động cụng ly với Tần Kiệt.  

 

 

Keng~  

 

 

Tần Kiệt cụng ly lại.  

 

 

Ực~  

 

 

Hai người cùng uống một ngụm lớn.  

 

 

Mùi vị của bia Tuyết Hoa trong miệng Tần Kiệt đã thay đổi, không còn đắng nữa, mà là vị ngọt, rất ngon.  

 

 

Giữ được tình bạn nên mùi vị của bia cũng khác rồi.  

 

 

Tần Kiệt cười.  

 

 

Một lon bia Tuyết Hoa bị anh uống cạn một hơi, lon bia trở nên trống rỗng.  

 

 

“Hả? Hết bia rồi, tôi đi mua thêm vài lon”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Cậu ngồi đó, tôi đi!”  

 

 

“Để tôi đi cho!”, Tần Kiệt xung phong.  

 

 

“Không được, để tôi! Cậu đừng quên, chỗ này là địa bàn của tôi, tôi là chủ, phải nghe tôi!”, Vương Tinh dường như có chút say rồi.  

 

 

Lời nói rất bá đạo.  

 

 

Tần Kiệt cười.  

 

 

Rượu vào lời ra.  

 

 

Coi như anh được chứng kiến rồi.  

 

 

Quả đúng như vậy.  

 

 

Vương Tinh cười.  

 

 

Một lúc sau, trên tay cậu ta có thêm một thùng bia Tuyết Hoa.  

 

 

Thùng được mở ra, cậu một lon, tôi một lon, lại cụng ly.  

 

 

“Uống rượu hát ca  

 

 

Đời người bao lâu  

 

 

Giống như sương sớm  

 

 

Ngày qua khổ đau  

 

 

Nghĩ tới ngậm ngùi  

 

 

Ưu sầu khó quên”.  

 

 

Keng~  

 

 

Tần Kiệt dốc cạn.  

 

 

“Lấy gì giải sầu?  

 

 

Chỉ rượu mà thôi  

 

 

Xanh xanh áo ai  

 

 

Lòng ta bồi hồi  

 

 

Chỉ vì ai đó  

 

 

Trầm ngâm đến nay”.  

 

 

Vừa ngâm thơ, Vương Tinh vừa dốc cạn bia.  

 

 

Keng~  

 

 

Hai người, cậu một câu, tôi một câu, cậu một lon, tôi một lon, dần dần bia trong thùng cũng hết, cho đến khi lon cuối cùng trong thùng được uống cạn thì hai người cũng say mềm rồi.  

 

 

Cung Thiến Thiến nhìn mà lắc đầu bất lực, nhưng vẻ mặt của cô ấy lại có chút vui mừng.  

 

 

Đời người ngắn ngủi, có được một người bạn như vậy, còn mong gì hơn?  

 

 

Như thế này mới đúng là bạn bè, ngàn vàng khó mua.  

 

 

Hai người cùng nhau uống rượu, Cung Thiến Thiến vui mừng cho bọn họ, nhờ hai người khác dìu Tần Kiệt và Vương Tinh vào trong tiệm Internet nghỉ ngơi.  

Mà vào lúc này, rất nhiều thủy quân thức khuya chiến đấu cũng đang gục trên bàn máy tính nghỉ ngơi.