Giấc Mơ Triệu PhúChương 431
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 431

Chương 431: “Bạn học Tần Kiệt…”

Một phút sau, Tần Kiệt cầm hai chai Bạch Vân Biên xuất hiện ở cửa.  

 

 

“Tần Kiệt?”  

 

 

Lúc nhìn thấy Tần Kiệt đứng ở cửa, Mao Hinh và Hoàng Di hai mắt nhìn nhau, cứ tưởng là mình nhìn lầm rồi.  

 

 

Sửng sốt hồi lâu, bọn họ lại nhìn về phía cửa một lần nữa.  

 

 

Đúng vậy.  

 

 

Đó chính là Tần Kiệt.  

 

  

“Sao lại là cậu?”, Mao Hinh vô cùng kinh ngạc.  

 

 

“Tại sao không thể là tôi?”, Tần Kiệt cầm hai chai Bạch Vân Biên bước về phía Châu Phàm.  

 

 

Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai, và Uông Gia Tân đều đứng lên.  

 

 

“Chủ tịch Tần!”  

 

  

“Ừm, mọi người ngồi xuống đi!”  

 

 

Tần Kiệt nhẹ gật đầu, sau đó ngồi xuống cạnh Châu Phàm.  

 

 

Đến lúc này, Mao Hinh với Hoàng Di mới nhận ra rằng mình không hề nhìn lầm.  

 

 

Nhưng hai người họ vẫn chưa dám tin Tần Kiệt là chủ tịch của siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

 

Bởi vì anh còn quá trẻ.  

 

 

Huống hồ, Tôn Ngọc Phương cũng chưa từng đề cập đến việc này.  

 

 

Chẳng lẽ ngay cả Tôn Ngọc Phương cũng không biết siêu thị Kiệt Tuyết là của Tần Kiệt hay sao?  

 

 

Mao Hinh cảm thấy rất có thể là vậy.  

 

 

“Tần Kiệt, tôi thật không ngờ siêu thị Kiệt Tuyết là của cậu!”, Mao Hinh nở nụ cười.  

 

 

“Đúng, là của tôi đấy! Sao hả? Có vấn đề gì à?”, Tần Kiệt thờ ơ nói.  

 

 

“Không, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi! Nếu của cậu thì tốt rồi!”, Mao Hinh nói: “Nói thật để cậu biết, Tôn Ngọc Phương là em họ của tôi!”  

 

 

“Cô Tôn là em họ của cô?”, đây là lần đầu tiên Tần Kiệt nghe thấy chuyện này.  

 

 

Đột nhiên, anh hiểu ra tất cả.  

 

 

Khó trách lúc trước vì sao Tôn Ngọc Phương lại liều mạng giành lấy năm mươi ngàn tệ phí ra sân cho Mao Hinh.  

 

 

Hóa ra hai người họ là họ hàng với nhau.  

 

 

Tôn Ngọc Phương giấu kỹ thật.  

 

 

“Đúng, em ấy là em họ của tôi!”, Mao Hinh gật đầu: “Xem ra, chúng ta có duyên thật đấy!”  

 

 

“Đúng là rất có duyên!”, Tần Kiệt đáp một cách hờ hững: “Rồi sao? Cô còn muốn nói gì nữa không?”  

 

 

“Nếu cậu đã là học trò của em họ tôi, vậy thì chuyện hợp đồng dễ giải quyết rồi! Cậu hủy bỏ hợp đồng đi, được không?”, Mao Hinh mỉm cười, vẻ lo lắng trên mặt cô cuối cùng cũng đã biến mất, thay vào đó là sự tự tin.  

 

 

“Hinh Nhi nói rất đúng, đúng là gà nhà đá nhau mà! Người một nhà lại không biết nhau! Nếu đã vậy thì hợp đồng xem như hủy bỏ! Chúng tôi sẽ không lấy tiền nữa! Hinh Nhi còn có thể hát miễn phí cho quý công ty vài bài!”, Hoàng Di nhân cơ hội giải vây.  

 

 

“Ai nói chúng ta là người một nhà?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

Mao Hinh: “…”  

 

 

Hoàng Di: “…”  

 

 

Anh cũng thẳng thắn đáp lại.  

 

 

“Bạn học Tần Kiệt…”  

 

 

“Cô Mao Hinh, ở công ty, xin hãy dùng kính ngữ!”, Tần Kiệt ngắt lời Mao Hinh.  

 

 

Mao Hinh cứng họng, bèn nói: “Được rồi! Chủ tịch Tần, chuyện này thật sự không thể hòa giải được sao?”  

 

 

“Có thể, cô thực hiện hợp đồng là được!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Nếu như tôi thực hiện hợp đồng, vậy chẳng khác nào tôi bị khóa lại với công ty của các người, không thể làm những việc khác! Các người làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”, Mao Hinh nói.  

 

 

“Nghe lời của cô Mao Hinh, có vẻ như hơi xem thường siêu thị Kiệt Tuyết của chúng tôi, chê siêu thị Kiệt Tuyết quá nhỏ, đúng không?”, Tần Kiệt cười hỏi.