Giấc Mơ Triệu PhúChương 345
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 345

Chương 345: "Rốt cuộc là em có lấy không!",

Sau khi Tần Kiệt dìu Tôn Ngọc Phương vào nhà vệ sinh nữ, anh kéo cửa, đang định rời đi.  

 

 

"Đợi chút!"  

 

 

Đằng sau truyền tới giọng nói của Tôn Ngọc Phương.  

 

 

“Cô Tôn, cô lại làm sao nữa?", Tần Kiệt hỏi.  

 

 

"Em không thể đi!", Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

"Á?", Tần Kiệt có chút mơ hồ rồi.  

 

  

Không cho mình đi?  

 

 

Tình huống gì vậy?  

 

 

Anh là đàn ông đó.  

 

 

Cô muốn đi vệ sinh, mà không cho tôi đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp cô sao?  

 

 

 Thật buồn nôn mà.  

 

 

Tần Kiệt nhấc chân định rời đi.  

 

 

"Tôi nói em không nghe hả hay là nghe không hiểu?", Tôn Ngọc Phương lại mở miệng.  

 

 

"Cô Tôn, nam nữ thụ thụ bất thân, cô là một giáo viên lẽ nào không biết điều này ư? Cô đừng nghĩ tới việc dùng mỹ nhân kế, em nói cho cô biết, em thực sự không có hứng thú với cô! Tạm biệt! Cô đó, cứ từ từ hưởng thụ!", Tần Kiệt sẽ không mắc bẫy đâu, mở cửa phòng vệ sinh ra, đang định rời đi.  

 

 

"Em, em thực sự không thể đi. Em đi rồi, tôi, tôi…"  

 

 

Cô ta chỉ nói được một nửa rồi rút lời trở lại.  

 

 

Trong giọng nói có một chút gấp gáp.  

 

 

Tần Kiệt có chút tò mò.  

 

 

Rốt cuộc là sao?  

 

 

"Cô Tôn, cô có lời gì thì cứ nói có được không?", Tần Kiệt nhíu mày hỏi.  

 

 

"Tôi, tôi nói, em đừng cười đó!", Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

"Em sẽ không cười, cô nói đi! Có chuyện gì?", lời của Tôn Ngọc Phương càng làm cho Tần Kiệt tò mò hơn.  

 

 

Cô ta có chuyện gì mà bắt mình phải ở lại không được đi.  

 

 

"Tôi, trong đây không, không có giấy vệ sinh. Em, em có thể lấy một ít cho tôi không!", qua một hồi Tôn Ngọc Phương mới nói ra được một câu này.  

 

 

Tần Kiệt: "…"  

 

 

Anh ngơ ngác.  

 

 

Phụt ~  

 

 

Anh bật cười.  

 

 

Ồn ào một hồi, tình cảm này nọ hóa ra là hết giấy vệ sinh rồi.  

 

 

Ha ha.  

 

 

Thật tức cười, thật là tức cười mà.  

 

 

"Đã nói là không được cười mà em còn cười?"  

 

 

"Em không cười, em thực sự không cười!"  

 

 

Nói thì nói vậy mà Tần Kiệt vẫn cười.  

 

 

"Em…", Tôn Ngọc Phương nghiến rang nghiến lợi.  

 

 

Nhưng cô không tiện để ra ngoài.  

 

 

Trong nay hết giấy vệ sinh rồi.  

 

 

"Rốt cuộc là em có lấy không!", xem ra Tôn Ngọc Phương hết đường rồi.  

 

 

"Lấy, em lấy là được chứ gì!", Tần Kiệt còn có thể nói gì nữa đây.  

 

 

Chỉ cần không phải là mỹ nhân kế, anh chả có vấn đề gì, không phải chỉ là lấy ít giấy thôi à.  

 

 

Anh mở nhà vệ sinh nam tìm một cuộn giấy vệ sinh bỗng nhiên anh nhớ tới điều gì đó.  

 

 

"Cô Tôn, em đưa cho cô bằng cách nào giờ? Cô đừng nói với em, cô sẽ mở cửa nha. Em nói cho cô biết, em không chịu chuyện này đâu đó!", Tần Kiệt có chút cảnh giác, lo lắng Tôn Ngọc Phương sẽ dùng mỹ nhân kế để lừa mình.  

 

 

Suy cho cùng hắn không có mắt chiếu X quang, Tôn Ngọc Phương ở bên trong, ai biết có chuyện gì. Toàn bộ đều là Tôn Ngọc Phương nói miệng, quỷ mới biết tình hình thực tế bên trong thế nào chứ.