Giấc Mơ Triệu PhúChương 335
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 335

Chương 335: Không phải là mua cho Tần Kiệt.

Ầm ầm~  

 

Sau khi khởi động, Châu Phàm lái mấy vòng quanh quảng trường Thái Tử.  

 

 

Kĩ thuật lái xe của Châu Phàm rất tốt, đi rất êm.  

 

 

Anh ta lái xe trông rất ngầu.  

 

 

Khi anh ta dừng xe bước xuống, có rất nhiều tay đua chạy lại xin chụp ảnh chung với Châu Phàm.  

 

 

Đương nhiên trong số đó cũng không thiếu mấy cô gái xinh đẹp.  

 

 

Châu Phàm tất nhiên không thể từ chối.  

 

  

Anh ta đành phải chụp ảnh liên tục.  

 

 

Đại khái chụp khoảng 15 phút mới xong.  

 

 

Anh ta đưa chìa khóa xe cho Tần Kiệt.  

 

 

"Giám đốc Tần, xe tốt đó, chức năng đầy đủ, khung xe vững chắc! Anh mua hết bao nhiêu tiền vậy?"  

 

 

 Tần Kiệt cũng không lấy lại chìa khóa, cười nói: "Giám đốc Châu, anh đoán thử xem!"  

 

 

"Nhìn kiểu dáng và nhãn hiệu của chiếc xe, chắc là 150 ngàn tệ đúng không?", Châu Phàm phỏng đoán.  

 

 

"Không đúng, anh đoán lại đi!", Tần Kiệt lắc đầu.  

 

 

"Không đúng sao?", Châu Phàm lại cân nhắc: "Thêm 30 ngàn tệ, thành số 8 may mắn, 180 ngàn tệ đúng không?"  

 

 

"Muốn thành số may mắn, thêm 10 ngàn tệ là đủ rồi, vẫn không đúng, anh đoán lại xem!", Tần Kiệt tiếp tục lắc đầu.  

 

 

"Vẫn chưa đúng à?", Châu Phàm cau mày: "Lẽ nào hơn 200 ngàn tệ sao?"  

 

 

"Được rồi, không giấu anh nữa!", Tần Kiệt mỉm cười: "198 ngàn tệ! 2 ngàn tệ nữa là tròn 200 ngàn tệ!"  

 

 

"Woa~"  

 

 

"Đắt vậy sao?"  

 

 

"Trời ơi, một tháng tôi được 3 ngàn tệ, một năm không ăn không uống cũng mới chỉ được 36 ngàn tệ, 198 ngàn tệ đủ để tôi đi làm 6 năm đó!"  

 

 

"Ngưỡng mộ thật đó!"  

 

 

"Còn phải nói, giám đốc Tần là ai cơ chứ? Anh ấy mua được, chúng ta cũng nở mày nở mặt!"  

 

 

"Cũng đúng! Ha ha, trở về có thể khoe khoang chút!"  

 

 

"Ừm, tôi cũng vậy!”  

 

 

…  

 

 

Sau khi một số nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết nghe thấy số tiền mua xe, họ đều cảm thấy rất tự hào.  

 

 

Ngược lại, Châu Phàm có chút kinh ngạc.  

 

 

"Giám đốc Tần, 198 ngàn tệ thật sao?"  

 

 

"Đúng thế! Là thật đó, có hóa đơn này, anh có muốn xem không?", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Không cần đâu! Mua thì cũng đã mua rồi, anh là ông chủ, không có xe cũng không được! Chiếc xe tượng trưng cho hình ảnh của siêu thị chúng ta, mọi người nói có đúng không?", Châu Phàm nói.  

 

 

"Đúng vậy!"  

 

 

"Hình tượng!"  

 

 

"Hình tượng!"  

 

 

…  

 

 

Khí thế của công nhân viên sôi trào.  

 

 

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, ngay lập tức thu hút rất nhiều người tiêu dùng đến xem.  

 

 

Nhưng—  

 

 

"Không, mọi người hiểu lầm rồi!"  

 

 

Tần Kiệt giải thích: "Chiếc xe này không phải là mua cho tôi!"  

 

 

"Cái gì?"  

 

 

Giây tiếp theo, mọi người bỗng nhiên im lặng.  

 

 

Không phải là mua cho Tần Kiệt.  

 

 

Vậy thì mua cho ai chứ?  

 

 

"Chiếc xe này là của ai vậy?”, Châu Phàm tò mò hỏi một câu.  

 

 

Tần Kiệt chỉ vào chìa khóa xe trong tay Châu Phàm: "Chìa khóa đang ở trong tay ai thì là của người đó!"  

 

 

"Ý của anh là?", Châu Phàm nhất thời không kịp phản ứng lại.  

"Tôi hiểu rồi! Giám đốc Tần mua xe cho giám đốc Châu!", Uông Gia Tân là người đầu tiên nhận ra.