Giấc Mơ Triệu PhúChương 337
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 337

Chương 337: Định tội người khác?

“Giám đốc Châu đã có những đóng góp to lớn cho siêu thị chúng ta, chiếc xe là thứ mà anh ấy đáng được nhận. Mọi người đang có mặt tại đây, chỉ cần mọi người làm việc chăm chỉ, trong tương lai gần, mọi người cũng sẽ có cơ hội nhận được quà tặng từ siêu thị, tặng cho mọi người một chiếc xe!”  

 

“Đương nhiên, mọi người phải lập được thành tích! Giúp siêu thị phát triển lớn mạnh! Chỉ cần mọi người làm được, mặc kệ mọi người làm công việc gì, siêu thị cũng sẽ cân nhắc. Mọi người có tự tin là mình làm được không?”  

 

 

“Có!”  

 

 

“Tôi có tự tin!”  

 

 

“Tôi cũng có!”  

 

 

…  

 

 

 Trong nháy mắt, cảm xúc của đám nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết sôi trào lan ra bốn phía.  

 

 

Tất cả đều hoan hô reo hò theo nhịp điệu của Tần Kiệt.  

 

 

Lối vào của siêu thị Kiệt Tuyết to như vậy bỗng chốc trở thành tâm điểm.  

 

 

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.  

 

 

Lượng khách hàng cũng ngày một đông hơn.  

 

 

 Câu chuyện về sự hào phóng của ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết được lan truyền một cách nhanh chóng.  

 

 

Năm giờ đồng hồ sau, Tần Kiệt một mình trở lại trường học.  

 

 

Lúc này, trời đã tối đen.  

 

 

Khi Tần Kiệt về đến ký túc xá nam, đột nhiên bị người khác gọi lại.  

 

 

Anh nhìn qua.  

 

 

Là giáo viên cố vấn Tôn Ngọc Phương?  

 

 

Cô ấy đến đây để làm gì?  

 

 

Nửa đêm nửa hôm.  

 

 

Cô ấy làm cái trò gì vậy?  

 

 

“Cô Tôn, cô tìm em sao?”  

 

 

“Ừ, đi ra ngoài với tôi một lát!”, Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

“Cô Tôn, trời đã tối rồi, ra ngoài để làm gì? Em cũng có phải đi học đâu?”, Tần Kiệt chỉ lên trời nói.  

 

 

“Tôi có việc tìm em! Đừng lèo nhèo nữa, đi thôi!”, Tôn Ngọc Phương thúc giục.  

 

 

“Nhưng kí túc xá…”  

 

 

“Em lo về muộn không vào được đúng chứ? Không sao, ban nãy tôi nói với dì Trương rồi, tối nay dì ấy sẽ để cửa cho em! Đi thôi!”, Tôn Ngọc Phương giải thích.  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Nửa đêm nửa hôm, tìm anh làm gì chứ?  

 

 

Ngay cả dì Trương cũng bị mua chuộc?  

 

 

“Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Mau đi thôi!”, Tôn Ngọc Phương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.  

 

 

“Ừ, được!”  

 

 

“Cô Tôn, rốt cuộc đi đâu vậy?”  

 

 

“Cô Tôn, cô nói một câu đi?”  

 

 

“Hừ, đây không phải là đường đến phố Đọa Lạc sao, muộn như vậy rồi, đến phố Đọa Lạc để làm gì chứ?”  

 

 

“Cô Tôn, sao cô không nói gì vậy?”  

 

 

Tần Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.  

 

 

Nửa đêm nửa hôm, mặc dù là cô trò.  

 

 

Nhưng vẫn là cô nam quả nữ.  

 

 

Đi đâu không đi lại đến phố Đọa Lạc?  

 

 

Tôn Ngọc Phương thật sự sẽ không có ý đó với anh chứ?

 

Tần Kiệt càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng.  

 

Đêm khuya thanh vắng, thuận tiện giết người.  

 

 

Ớ, không đúng.  

 

 

Tôn Ngọc Phương không phải sát thủ, cô ấy giết ai cơ chứ.  

 

 

Cô ấy cùng lắm là định tội người khác thôi.  

 

 

Định tội người khác?  

 

 

Trời ơi.  

Không phải chứ?