Giấc Mơ Triệu PhúChương 510
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 510

Chương 510: Tốc độ quá nhanh!

Được rồi, hóa ra là mùi đàn ông trên người anh, vậy mà làm anh bị dọa, còn tưởng rằng mình bị viêm cánh nữa chứ.  

 

 

“Được rồi, lên xe đi!”  

 

 

Tần Kiệt nhận lấy rương hành lý trong tay Tô Nhuệ, gọi Tôn Triêu Dương cùng đi ra ngoài.  

 

 

Trên đường.  

 

 

 “Giám đốc Tần, trong điện thoại cậu có nói gần đây việc kinh doanh ở công ty rất bận rộn, thật vậy à?”, Tôn Triêu Dương hỏi thăm.  

 

 

“Ừm! Khoảng thời gian hai người không có mặt ở đây, chi nhánh mới ở Nam Hồ đã khai trương rồi!”  

 

 

“À! Tôi có biết chuyện này! Có nghe nói! Còn gì nữa không?”, Tô Nhuệ hỏi.  

 

 

“Tôi bỏ ra 2,25 triệu tệ để mua một đội xe vận chuyển! Thành lập phòng vận chuyển!”  

 

  

“Hả?”, Tô Nhuệ cùng Tôn Triêu Dương liếc nhìn nhau, nói: “Ngay cả ngành vận chuyển cũng muốn nhảy vào à?”  

 

 

“Giám đốc Tần, có bao nhiêu chiếc xe?”, Tôn Triêu Dương hỏi.  

 

 

“Ba mươi chiếc! Tất cả đều là xe vận tải cỡ lớn! Hiện tại đều đã đưa vào hoạt động!”, Tần Kiệt giải thích.  

 

 

“Ba…mươi chiếc! Chỉ có 2,25 triệu tệ? Không đắt!”, Tôn Triêu Dương tặc lưỡi.  

 

 

“Ừm, không đắt!”, Tần Kiệt không phủ nhận: “Sau khi thành lập phòng vận chuyển, chúng ta đã thông báo tuyển dụng hơn 100 người mới! Có sinh viên, có nhân viên siêu thị,… Hiện tại đã bắt đầu đào tạo rồi!”  

 

 

“Hả?”, Tô Nhuệ cùng Tôn Triêu Dương lại lần nữa tặc lưỡi.  

 

 

“Tuyển hơn 100 người?”, Tô Nhuệ ngẩn người: “Giám đốc Tần, đột nhiên tuyển nhiều người như vậy để làm gì?”  

 

 

“À, quên nói với hai người! Chúng ta sẽ lập tức mở thêm năm chi nhánh, hơn một trăm người là dùng để phục vụ cho chi nhánh mới!”, Tần Kiệt giải thích.  

 

 

Tô Nhuệ: “…”  

 

 

Tôn Triêu Dương: “…”  

 

 

Trong mắt hai người ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.  

 

 

Cùng lắm bọn họ chỉ mới đi công tác gần hai mươi ngày mà thôi, vậy mà Tần Kiệt đã mở thêm năm chi nhánh rồi.  

 

 

Tốc độ quá nhanh!  

 

 

“Giám đốc Tần, anh liên tục mở năm chi nhánh, về phương diện tài chính…”, Tô Nhuệ có hơi bận tâm, dù sao cô ký hợp đồng với các vận động viên cũng tốn không ít tiền.  

 

 

Hiện tại, Tần Kiệt lại mở liên tục năm cửa hàng, không biết tài chính có đủ không?  

 

 

“Cô không cần lo lắng việc này! Chúng ta đã có đối sách, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu! Điều mà hai người cần quan tâm là…”, Tần Kiệt liếc nhìn Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý.  

 

 

“Giám đốc Tần, anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra không được à? Đừng có thừa nước đục thả câu như vậy!”, Tô Nhuệ nóng lòng, lên tiếng thúc giục.  

 

 

“Đúng vậy, nói đi, có phải là muốn chúng tôi giúp gì không?”, Tôn Triêu Dương hỏi.  

 

 

“Hai người vừa trở về, tôi có thể cho hai người nghỉ ba ngày! Ba ngày sau, giám đốc Tô đi đến chợ việc làm tuyển thêm vài nhân tài về ngành tài chính vừa ý. Tháng sau, tôi cần dùng!”  

 

 

“Tháng sau?”, Tô Nhuệ ngẩn ra: “Để làm gì?”  

 

 

“Cụ thể để làm gì thì tạm thời giám đốc Tô không cần biết! Đến lúc đó tôi sẽ nói! Trước cứ giữ bí mật đi đã!”, Tần Kiệt không nói rõ, mà úp úp mở mở.  

 

 

“Thôi đi! Lại là cái điệu bộ đó! Được rồi, tôi hơi mệt, không lãng phí tinh thần nữa!”, Tô Nhuệ trừng mắt nhìn Tần Kiệt, không thèm để ý đến anh.  

 

 

“Chú Tôn, đợi tháng sau, sau khi giám đốc Tô kiếm tiền giúp tôi, trung tâm thể dục thể thao của chú cũng nên thay đổi rồi!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Thay đổi?”, Tôn Triêu Dương hào hứng: “Ý của giám đốc Tần là… Muốn một lần nữa tân trang?”  

 

 

“Đúng! Một lần nữa thiết kế, sửa chữa, xây dựng một trung tâm thể dục thể thao thời thượng…”