Giấc Mơ Triệu PhúChương 239
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 239

Chương 239: Tần Kiệt tò mò.

Vương Tinh tý nữa thì phun hết bữa sáng đã ăn ra.  

 

 

Cậu ta thi được 425 điểm đã cảm thấy có lỗi với bố mẹ lắm rồi.  

 

 

Không ngờ Trường Lâu còn kém hơn cậu ta.  

 

 

Chỉ thấp hơn một điểm.  

 

 

Cái này…  

 

 

Không biết nói gì.  

 

 

 “Trương Lâu, cách mạng chưa thành, đồng chí còn phải cố gắng nhiều”, Vương Tinh vỗ vỗ vai Trương Lâu, lắc lắc đầu sau đó đi vào tòa nhà dạy học.  

 

 

“Cố gắng lên!”, Khương Tiểu Nha vỗ vỗ vai Trương Lâu, sau đó kéo Thẩm Giai Giai đi vào tòa nhà dạy học.  

 

 

“Không sao đâu, tháng sáu sắp tới rồi, cậu nhất định sẽ thi đỗ, chăm chỉ lên, nỗ lực hơn!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vai Trương Lâu, cùng Tần Tuyết đi vào tòa nhà dạy học.  

 

 

Bên ngoài chỉ còn lại Trương Lâu và Dương Liễu.  

 

 

Trương Lâu lập tức ôm Dương Liễu.  

 

  

Cậu ta khóc hu hu.  

 

 

Cậu ta khóc đến choáng váng đầu óc.  

 

 

Chẳng mấy chốc mà nước mắt đã thấm ướt quần áo của Dương Liễu.  

 

 

Dương Liễu không biết nói gì.  

 

 

Cô không ngừng vỗ vỗ lưng Trương Lâu.  

 

 

“Anh đừng khóc nữa. Đám Kiệt Tử không phải đã nói rồi sao, tháng sáu sắp đến rồi, anh nhất định sẽ thi đỗ. Chỉ cần cố gắng là sẽ làm được thôi. Em tin rằng anh sẽ thi đỗ. Đừng khóc nữa!”  

 

 

Nhưng Trương Lâu làm sao mà nghe được.  

 

 

Cậu ra vẫn khóc ầm ĩ.  

 

 

Tất cả mọi người đều thi đỗ rồi.  

 

 

Còn mỗi cậu ta chỉ vì thiếu một điểm mà không đỗ.  

 

 

Quá đau khổ.  

 

 

Muốn đả kích người khác cũng không cần dùng kiểu này chứ.  

 

 

“Khóc, khóc, chỉ biết khóc? Anh là đàn ông, khóc thành thế này còn ra thể thống gì?”  

 

 

“Trương Lâu chết tiệt, em nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục khóc thì anh có tin không, em sẽ chia tay với anh!”  

 

 

Trương Lâu: “…”  

 

 

Sao lại có thể như thế?  

 

 

“Anh đang khóc mà? Sao lại không khóc nữa?”, Dương Liễu nói to.  

 

 

“Anh…”  

 

 

“Anh cái gì mà anh? Suốt ngày dồn sức trên người em, anh nhiều sức lực như thế thì không bằng dồn chút sức vào tiếng Anh đi. Em nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, không cho phép động vào người em! Giữa chúng ta phải có một đường phân cách.  

 

 

Dương Liễu nói to.  

 

 

“Hả? Vạch … Vạch đường phân cách?”, Trương Lâu chết lặng.  

 

 

Còn có thể nghĩ ra trò này sao?  

 

 

“Liễu Nhi, đừng đùa có được không?”  

 

 

“Ai đùa với anh? Em nói cho anh biết, nếu anh không đồng ý thì em chuyển về ký túc xá công viên Dâu Tây ở”, Dương Liễu dọa.  

 

 

“Hả?”, Trương Lâu hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Anh không khóc, anh không gây sự nữa, anh đồng ý. Anh xin thề anh sẽ chăm chỉ, nhất định thi đỗ CET-6. Anh cầu xin em, đừng chuyển ra ngoài được không? Những ngày tháng không có em, cuộc sống anh sẽ chẳng còn gì vui vẻ. Anh cầu xin em, được không?”  

 

 

Trương Lâu nắm lấy tay Dương Liễu không ngừng lắc lắc.  

 

 

“Hừ! Coi như anh vẫn còn là đàn ông. Mau vào lớp học! Anh không thấy xấu hổ sao?”, Dương Liễu hừ một tiến, đi về phía tòa nhà dạy học.  

 

 

Trương Lâu lúc này mới để ý xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem.  

 

 

Cậu ta sao dám đứng đó, vội vàng đuổi theo.  

 

 

…  

 

 

Sau khi tan học, Tần Tuyết kéo Tần dương chạy ra ngoài, nhìn bộ dạng rất vội vàng.  

 

 

“Sao thế Tuyết Nhi?”, Tần Kiệt có chút tò mò.  

 

 

“Em có một chuyện mà quên nói với anh!”, Tần Tuyết nói, bộ dạng của cô rất nghiêm túc.  

 

 

Tần Kiệt tò mò.