Giấc Mơ Triệu PhúChương 446
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 446

Chương 446: Mọi người vỗ tay dành cho hiệu trưởng.

Sau khi nói xong câu cuối cùng, thầy trò cả trường đều bùng nổ.  

 

Hiệu trưởng đích thân tỏ thái độ ủng hộ Tôn Ngọc Phương.  

 

 

Chuyện này, rất…  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Tôn Ngọc Phương, người đã nắm chặt cuốn sổ đã choáng váng sau khi nghe xong câu nói cuối cùng của hiệu trưởng.  

 

 

 Cô ta còn cho rằng mình bị nghe nhầm rồi.  

 

 

Hiệu trưởng lại ủng hộ cô ta?  

 

 

Làm sao có thể?  

 

 

"Cô giáo Tôn, cô nghe thấy không, hiệu trưởng ủng hộ cô ta!"  

 

  

"Cô không sao rồi!"  

 

 

"Cô sẽ không bị đuổi việc!"  

 

 

"Chúng ta vẫn sẽ là đồng nghiệp!"  

 

 

…  

 

 

Sau khi Tôn Ngọc Phương nghe thấy tiếng chúc mừng của các đồng nghiệp xung quanh, cô ta mới xác định cô ta không nghe nhầm.   

 

 

Trong lúc nhất thời, cô ta kích động đến mức không biết nên nói gì mới được.   

 

 

Một phút trước đó thôi, cô ta còn nản lòng thoái chí, cảm thấy thế giới sắp sụp đổ, mịt mù tối tăm.  

 

 

Trong nháy mắt, trời hửng sáng, mặt trời xuất hiện.  

 

 

Mọi thứ đã đảo ngược một trăm tám mươi độ.  

 

 

Thật ngạc nhiên.  

 

 

Cô ta không bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến chuyển như vậy.  

 

 

Mà lúc này, đài phát thanh vẫn đang phát bài phát biểu của thầy hiệu trưởng.   

 

 

"Tôi hy vọng rằng tất cả giáo viên và sinh viên của trường sẽ dám giải phóng suy nghĩ, bắt nhịp với thời đại và cùng nhau nỗ lực để tiếp thêm sinh lực, mở rộng và điều chỉnh bầu không khí học thuật của trường Đại học Công nghiệp Hồ của chúng ta! Hãy để chúng ta trở thành khuôn viên trường đại học thời đại mới tự do học thuật, tự do tinh thần và tự do hành vi, dám phá bỏ những quy tắc cũ và giàu tính đổi mới… "  

 

 

Bốp bốp ~  

 

 

Lời vừa nói xong, thầy trò trong trường vỗ tay vang dội.   

 

 

Mọi người đều xôn xao trước bài phát biểu đầy k*ch th*ch của thầy hiệu trưởng.  

 

 

Mọi người đều cảm thấy lời của hiệu trưởng rất có lý.  

 

 

Quan điểm mới mẻ độc đáo, mục tiêu rộng lớn.  

 

 

Đáp lại câu nói trên, sự vĩ đại của trường đại học không phải sự vĩ đại của diện tích khuôn viên trường học mà là sự vĩ đại của bậc làm thầy.   

 

 

Hiệu trưởng có thể quyết định như vậy, chính là sự vĩ đại của bậc làm thầy.  

 

 

Có sự vĩ đại của bậc làm thầy như vậy thì trường đại học Công nghiệp Hồ lo gì lỗi thời chứ.  

 

 

Mọi người vỗ tay dành cho hiệu trưởng.  

 

 

Đồng thời họ cũng vỗ tay vì sự vĩ đại của trường đại học Công nghiệp Hồ, chúc tương lai của trường đại học Công nghiệp Hồ càng tốt đẹp hơn, càng lớn mạnh thêm.   

 

 

Tất cả giáo viên và sinh viên của trường giờ phút này đang sục sôi.  

 

 

Khóe mắt Tôn Ngọc Phương đã ươn ướt.  

 

 

Cô ta vốn nghĩ mình sẽ bị đuổi việc.  

 

 

Không ngờ, cô ta không những không bị đuổi việc mà còn trở thành đối tượng được hiệu trưởng khen ngợi.  

 

 

Sự đảo ngược lớn này thực sự khiến cô quá bất ngờ và vui mừng.  

Mà nguồn gốc của tất cả những điều này đều đến từ một người… Tần Kiệt.