Giấc Mơ Triệu PhúChương 387
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 387

Chương 387: Vô cùng xinh đẹp.

Là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe chẳng thua gì MC trên truyền hình.  

 

 

Rất có trình độ.  

 

 

Lại nói, người phụ nữ này nói chuyện rất văn nhã, đặc biệt có khiếu văn chương, ngày thường hẳn là một người phụ nữ yêu thích văn học.   

 

 

Anh đoán học thức của cô ta không thấp.  

 

 

Người phụ nữ này tên là Mã Trân Trân  

 

 

Tần Kiệt nhớ kỹ cái tên này, và đây cũng là người duy nhất mà anh nhớ tên trong số năm người được nhận thưởng.  

 

 

 Không vì sao cả.  

 

 

Tần Kiệt vốn là một sinh viên, anh yêu mên những nhân tài có tố chất cao cũng là chuyện bình thường.  

 

 

Bốn đại lý kia tuy rằng có thành tích rất tốt, có thể nói là đáng hâm mộ.  

 

 

Nhưng trong mắt Tần Kiệt, mấy người này hẳn là có học thức không cao.  

 

 

Bọn họ đều là những người vào đời đã lâu, dựa vào kinh nghiệm sống cùng với kinh nghiệm làm việc để vùng vẫy giữa phong ba bảo táp, làm nên sự nghiệp.   

 

 

 Nhưng Mã Trân Trân lại khiến Tần Kiệt có cảm giác khác biệt.  

 

 

Người này có bằng cấp tệ lắm cũng là đại học chính quy, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, không hề thua kém MC của đài truyền hình, trước đó chắc chắn đã từng làm công việc tương tự.  

 

 

Ít nhất cũng từng trải qua cuộc thi kiểm tra cấp bậc tiếng phổ thông.  

 

 

Khi nói chuyện nghe rất văn nghệ.  

 

 

Từ đó có thể thấy, Mã Trân Trân chắc chắn là một người rất yêu thích văn học, chưa từng từ bỏ ý định tìm tòi, học hỏi.  

 

 

Tuy làm đại lý, nhưng vẫn không từ bỏ sở thích về văn học, có thể thấy đây là một cô gái tài giỏi, thông minh.  

 

 

Chính vì lẽ đó, Tần Kiệt cảm thấy đáng trân trọng, cho nên anh đã nhớ kỹ tên của Mã Trân Trân.  

 

 

“Sau này có thể tạo mối quan hệ với Mã Trân Trân!”, Tần Kiệt nói sơ qua với Tào Bác.  

 

 

“Hả?”, Tào Bác nhìn chằm chằm Tần Kiệt như đang nhìn quái vật vậy: “Cậu ăn mặn quá vậy? Tuổi của cô ta cũng sắp hơn cậu một giáp rồi, vậy mà cậu còn muốn thử? Người ta hay nói trâu già gặm cỏ nọn, còn cậu là trâu non ăn cỏ già”.  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Anh giơ chân đá cho Tào Bác một cái.  

 

 

“Nói tầm bậy gì đó hả? Tôi là hạng người đó à?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Vậy tại sao phải tạo mối quan hệ với cô ta?”  

 

 

“Cậu không phát hiện cô ta khác biệt à?”  

 

 

“Không thấy!”, Tào Bác lắc đầu”.  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Xem cái tên Tào Bác này, hết nói nổi mà, đúng là đàn gảy tai trâu.  

 

 

Được rồi, không nói nữa, có nói nữa cũng vô ích, có khi còn bị khó chịu.  

 

 

“Sao cậu không nói nữa? Không giải thích được à?”, lòng hiếu kỳ của Tào Bác càng lúc càng lớn.  

 

 

“Không nói!”  

 

 

“Nói đi mà!”  

 

 

“Đã bảo không nói là không nói!”  

 

 

“…”  

 

 

Tào Bác nhún nhún vai, đành vậy thôi.  

 

 

Lúc này, năm đại lý lãnh thưởng đứng kề vai nhau, cùng giám đốc Hoàng chụp chung một tấm.   

 

 

Sau đó, đại diện của năm đại lý quay về bàn.  

 

 

Có một nhân viên phục vu bưng ly rượu bước đến trước mặt giám đốc Hoàng.  

 

 

Giám đốc Hoàng nâng ly rượu, ngửa đầu uống cạn nó.  

 

 

Sau đó, cô ta mỉm cười bước đến gần cửa số.  

 

 

Nhìn ra ngoài đi.  

 

 

Ầm ầm~  

 

 

Bỗng nhiên, bên ngoài xuất hiện pháo hoa.  

 

 

Vô cùng xinh đẹp.  

 

 

Nó không ngừng nổ tung trên bầu trời.  

 

 

Đủ mọi màu sắc, rất đẹp, rất đẹp…