Giấc Mơ Triệu PhúChương 477
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 477

Chương 477: “Con đã xem rồi! Sao vậy?”

“Đến đây, để cô nhìn xem!”, Tần Văn Văn kéo Tần Tuyết đến trước mặt mình: “Ừm, cũng không tệ lắm! Ngày càng xinh đẹp! Xem ra, mấy tháng này, con đã học tập ở trường rất tốt!”  

 

 

“Cô, cô đừng có trêu con nữa! Con đến để giới thiệu…”  

 

 

“Không cần!”, Tần Văn Văn nhìn về phía Tần Kiệt: “Cậu là Tần Kiệt à?”  

 

 

“Đúng vậy cô…”  

 

 

“Ấy, chớ có vội gọi tôi là cô!”, Tần Văn Văn ngắt lời anh.  

 

 

Tần Kiệt ngẩn ra, anh nhìn về phía Tần Tuyết.  

 

 

 Tần Tuyết cũng không ngờ Tần Văn Văn vừa đến đã nói như vậy.  

 

 

Cô hoảng hốt, chợt nhớ đến điều gì đó, cầm quyển album lên: “Cô ơi, đây là album ảnh, là quà gặp mặt mà Kiệt Tử gửi tặng cô! Cô xem đi, nhất định cô sẽ thích nó!”  

 

 

“Cứ để quà đó đi! Không vội!”, Tần Văn Văn không nhận album ảnh.  

 

 

Tần Tuyết: “…”  

 

 

Tần Kiệt cũng có hơi bất mãn.  

 

  

Vừa gặp mặt đã ra oai phủ đầu, cố ý làm khó dễ, bộ làm vậy thú vị lắm à?  

 

 

Không hổ danh là một nữ cường nhân mà!  

 

 

Tuy nhiên, anh không thể hiện ra ngoài, mà rất bình tĩnh.  

 

 

“Sắp tan ca rồi, đi thôi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đã!”  

 

 

Không đợi Tần Tuyết nói gì thêm, Tần Văn Văn đã kéo cô đi ra ngoài, bất đắc dĩ, Tần Kiệt đành phải đuổi theo sau.  

 

 

Xuống dưới lầu, Triệu Kỳ đã chờ sẵn ở đó từ lâu.  

 

 

Tần Văn Văn kéo Tần Tuyết ngồi vào sau xe.  

 

 

Tần Kiệt vừa định bước lên thì Tần Văn Văn đã đóng cửa lại.  

 

 

“Lên trước ngồi đi! Tôi không có thói quen ngồi cùng người lạ.  

 

 

Tần Kiệt hiểu được ý trong lời của Tần Văn Văn.  

 

 

Ý là Tần Kiệt còn chưa được Tần Văn Văn chấp nhận, thế nên không tính là người nhà.  

 

 

Không phải người một nhà thì không thể ngồi cùng.  

 

 

Để anh ngồi phía trước là đã nể mặt Tần Tuyết lắm rồi.   

 

 

Nếu như là người khác, e là đã sớm nổi giận, nhưng Tần Kiệt thì không.  

 

 

Tần Văn Văn càng có thái độ như vậy, anh càng phải nhịn.  

 

 

Anh muốn so kiên nhẫn với bà ta.  

 

 

“Được!”, Tần Kiệt ngồi vào ghế phụ lái.  

 

 

“Cô, sao lại vậy!”, Tần Tuyết không hiểu.  

 

 

“Sau này con sẽ rõ!”, Tần Văn Văn mỉm cười: “Tiểu Triệu, lái xe đi!”  

 

 

“Vâng, giám đốc Tần!”  

 

 

Brừm brừm~  

 

 

Xe BMW ngay lập tức vọt đi.  

 

 

Trên đường, Tần Văn Văn không ngừng hỏi thăm việc học của Tần Tuyết ở trường.  

 

 

Tuy nhiên, bà ta không hề đề cập đến Tần Kiệt.  

 

 

Mặc dù Tần Tuyết nhiều lần muốn nhắc đến anh, nhưng đều bị Tần Văn Văn ngắt lời, đổi sang chủ đề khác, khiến cô cảm thấy rất phiền muộn.  

 

 

Nhưng Tần Kiệt lại cứ như một cái hũ nút, khiến người ta phát bực, anh không hề nói một câu nào, vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối.  

 

 

Thấy vậy, Tần Tuyết cũng rất bất đắc dĩ, cô không hiểu vì sao Tần Kiệt lại không chủ động, tích cực lên một chút.  

 

 

“Tiểu Tần, cậu đã xem căn hộ đó chưa?”, đột nhiên, Tần Văn Văn quay sang hỏi Tần Kiệt.   

 

 

Rốt cuộc, Tần Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe đến chuyện căn hộ, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại bắt đầu lo lắng.  

 

 

“Con đã xem rồi! Sao vậy?”  

 

 

“Cái chung cư đó vốn được Hỗ Hải xây dựng và đưa vào sử dụng cách đây năm năm, diện tích không lớn, cơ sở vật chất cũng không tốt lắm, cậu có biết hiện tại nó đã tăng lên bao nhiêu không?”, Tần Văn Văn hỏi.  

 

 

“Bao nhiêu?”  

 

 

“Ba mươi ngàn tệ!”, Tần Văn Văn nói.