Giấc Mơ Triệu PhúChương 232
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 232

Chương 232: Quả thật đẹp đến khó tả.

Bầu không khí trở nên vắng lặng.  

 

 

Anh đột nhiên có chút sợ.  

 

 

Không, nói đúng hơn là cô đơn.  

 

 

Tịch mịch.  

 

 

Bất đắc dĩ.  

 

 

Anh nhớ đến Tần Tuyết, bèn lấy di động gọi cho cô.  

 

 

“Alo!”  

 

 

“Hôm nay em rất yên tĩnh, không hỏi xem anh đang làm gì sao?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Nghe nói Ôn Thanh Thanh đến tìm anh!”  

 

  

“Hử?”, Tần Kiệt cảm thấy hoang mang.   

 

 

Chuyện này sao lại đến tai Tần Tuyết nhanh như vậy.  

 

 

Sao có thể chứ?  

 

 

“Ừm! Đúng vậy!”  

 

 

“Đó chẳng phải kết quả sao, hai người tình chàng ý thiếp, em còn hỏi làm gì?”, trong điện thoại, giọng của Tần Tuyết lộ rõ ghen tị.  

 

 

Xì!  

 

 

 Tần Kiệt bật cười.  

 

 

“Anh cười cái gì? Không có việc gì thì em cúp đây, không quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp!”, Tần Tuyết cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.  

 

 

“Khụ khụ”.  

 

 

Tần Kiệt ho khan mấy tiếng: “Em hiểu lầm rồi. Đúng là không đâu ra đâu! Cô ấy có đến tìm anh, nhưng anh đã mặc kệ cô ấy! Bây giờ anh đang ở ký túc xá đây này!”  

 

 

“Anh ở ký túc xá à? Không ở cùng cô ta?”, giọng Tần Tuyết tràn đầy kinh ngạc.  

 

 

“Đúng vậy! Em không tin à? Nếu không tin, em có thể đến ký túc xá ở cùng anh, dù sao thì một mình anh cũng rất cô đơn, rất tịch mịch! Anh còn thiếu một nha hoàn làm ấm giường đây này!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Cút! Lại nghĩ bậy nữa hả? Có tin em véo anh không?”, trong điện thoại, giọng Tần Tuyết nghe có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.  

 

 

Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

May mà anh bỏ mặc Ôn Thanh Thanh.  

 

 

Nếu không thì ngày mai anh chắc chắn sẽ gặp rắc rối.  

 

 

Trường học cũng chỉ lớn bấy nhiêu.  

 

 

Ai mà không biết anh và Tần Tuyết là một cặp.  

 

 

Ôn Thanh Thanh đến tìm anh, chắc chắn sẽ có người báo tin cho Tần Tuyết.  

 

 

Tường có kẽ hở sẽ bị gió lùa.  

 

 

May mà anh từ bỏ.  

 

 

“Ha ha, em nói đi, đến hay là không đến?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

 

“Không đi! Muốn đi thì tìm Ôn Thanh Thanh của anh đi! Hừ!”  

 

 

Tút tút.  

 

 

Điện thoại đã cúp.  

 

 

Tần Kiệt đứng ngẩn ra.  

 

 

Sao lại dỗi nữa rồi?  

 

 

Chuyện gì vậy chứ?  

 

 

Thật là.  

 

 

Tuy nhiên, Tần Kiệt biết chắc mình đã qua ải này của Tần Tuyết rồi.  

 

 

Anh khẽ lắc đầu, sau đó vọt vào nhà tắm.  

 

 

Cuối cùng là chui vào ổ chăn.  

 

 

Bắt đầu xem tiểu thuyết mạng.  

 

 

Xem rồi lại xem.  

 

 

Mãi cho đến khi mí mắt không mở lên nổi, cứ thế chìm vào mộng đẹp.  

 

 

Anh nằm mơ thấy mình đi đến bãi biển Đông Hồ.  

 

 

Trên bờ cát, có rất nhiều thanh niên bận đồ tắm, cả nam lẫn nữ.  

 

 

Đương nhiên, cũng không ít nữ du học sinh xinh đẹp đến từ phương Tây.  

 

 

Mỗi một người đều có vóc dáng đúng chuẩn, bọn họ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tần Kiệt.  

 

 

Tần Kiệt hoa cả mắt, muốn bổ nhào qua, tận sức hưởng thụ.  

 

 

Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.  

 

 

Bóng người kia rất xinh đẹp.  

 

 

Và cũng rất quen thuộc.  

 

 

Cô ấy mang theo một cái phao, đang bước từng bước về phía này.  

 

 

Là ai vậy?  

 

 

Tần Kiệt cảm thấy rất ngạc nhiên.  

 

 

Lúc bóng người kia đến gần, Tần Kiệt há hốc mồm.  

 

 

Bởi vì người đến lại là Tần Tuyết.  

 

 

Cô đeo kính râm, mặc đồ tắm hai mảnh.  

 

 

b* m*ng cô lắc lư theo từng nhịp bước, trên tay là một cái phao.  

 

 

Quả thật đẹp đến khó tả.  

 

 

Khiến máu mũi Tần Kiệt sắp chảy ra đến nơi rồi.  

 

 

“Thấy đẹp không?”, bỗng nhiên giọng một cô gái vang lên bên tai Tần Kiệt.