Giấc Mơ Triệu PhúChương 99
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 99

Chương 99: Tần Kiệt vỗ mạnh một cái.

Tần Kiệt nhắn tin hồi âm.  

 

Chúc mừng Uông Sảng.  

 

 

Cuối cùng, đợi ngày khác có thời gian sẽ hẹn gặp Uông Sảng và Tạ Quan Lâm, cùng nhau ăn uống một chầu.  

 

 

Uông Sảng nhanh chóng gửi tin nhắn đồng ý.  

 

 

Tần Kiệt đóng ứng dụng nhắn tin, rảo bước về phía rừng đào.  

 

 

Tiện thể gọi điện thoại cho Tần Tuyết.  

 

 

“Tuyết Nhi, em đang ở đâu thế?”  

 

 

 “Em đang trong phòng ký túc xá! Sao thế? Anh về rồi à?”  

 

 

“Ừ, anh đang ở rừng đào nè, em xuống đây một chút đi!”  

 

 

“Bây giờ đã bảy giờ rồi, trời tối lắm, lại lạnh nữa, đến rừng đào làm gì? Anh có việc gì thế, đến vườn dâu không được sao?”  

 

 

“Không được, ngay bây giờ, ở rừng đào là thích hợp nhất!”  

 

 

“Chuyện gì mà phải đến tận vườn đào thế?”  

 

 

 “Em đoán xem?”  

 

 

“Em đoán không ra! Anh cứ nói thẳng đi!”  

 

 

“Anh mua quà cho em! Em mà không đến, anh tặng cho người khác đó nha!”  

 

 

“Hả? Không được tặng, em đi xuống ngay đây!”  

 

 

“Anh đang chờ em đó!”  

 

 

Tần Kiệt cúp máy, mỉm cười.  

 

 

Ha ha ha  

 

 

Cô bé này, tối nay xem em chạy đi đâu!

 

Nhưng mà—  

 

Giây tiếp theo, chuông điện thoại Tần Kiệt đột nhiên vang lên.  

 

 

Là Tần Tuyết gọi tới.  

 

 

"Tuyết Nhi à, em đến chưa?"  

 

 

"Kiệt Tử, em suýt chữa quên mất, em… đến rồi, không đi nữa. Đồ trang sức, mai anh đi thi thì đưa cho em nhé. Yêu anh. Ngủ ngon!"  

 

 

Lạch cạch~  

 

 

Tần Tuyết đã cúp điện thoại.  

 

 

Tần Kiệt vẫn chưa kịp nói một lời nào mà cô ấy đã cúp máy rồi.  

 

 

Cả người anh mông lung mịt mờ.  

 

 

Không phải đã nói là đến rừng hoa đào rồi sao?  

 

 

Nếu đến rồi, có thể chim chuột, ngắm trăng với nhau.  

 

 

Nhầm, không đúng, hôm nay không có trăng sáng.  

 

 

Thôi thì không có trăng sáng, nhưng em hứa với anh là sẽ đến, sao lại nuốt lời rồi?  

 

 

Cố ý nhử anh hả?  

 

 

Ôi~  

 

 

Tần Kiệt thở dài một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua, anh bất đắc dĩ đi về kí túc xá.  

 

 

Cả đêm nay, anh nằm trên giường nghe nhạc cả buổi tối.  

 

 

Kinh đô Onenigten.  

 

 

Vừa nằm vừa nghe, anh dần dần tiến vào mộng đẹp.  

 

 

Trong mơ, trước ánh trăng sáng, anh và Tần Tuyết muốn làm gì thì làm cái đó.  

 

 

Cuộc sống thật tươi đẹp và hạnh phúc.  

 

 

Bỗng nhiên, anh thấy có một con muỗi bay qua.  

 

 

Giữa mùa đông rồi, sao còn có muỗi chứ?  

 

 

Không phải chứ.  

 

 

Trong lúc do dự, con muỗi chích một phát lên cổ anh.  

 

 

Ui chao, ngứa quá đi.  

 

 

Con muỗi đáng chết này.  

 

 

Tần Kiệt vỗ mạnh một cái.  

 

 

Bốp~  

 

 

Úi, đau quá đi!  

 

 

Lời vừa buông xuống, anh trở mình trèo xuống giường.  

 

 

"Ha ha~"  

Lúc này, anh nghe thấy tiếng cười lớn.