Giấc Mơ Triệu PhúChương 450
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 450

Chương 450: Một lúc sau, Hoàng Mao mới hồi lại được.

Họ đánh giá năm người Hoàng Mao.  

 

 

Bên ngoài da thịt cũng không thấy rõ thương tích cụ thể gì.  

 

 

Nếu có, cũng chỉ rất nhỏ thôi.  

 

 

Cũng không tính là gì cả.  

 

 

Ngược lại Lâu béo mặt mày xưng vù.  

 

 

Trên người cũng đầy vết bầm tím.  

 

 

 Năm người Hoàng Mao so với cậu ta thì còn kém xa.  

 

 

Sắc mặt người đi đầu trong nhóm bảo vệ cũng trầm xuống.   

 

 

Ở gần trường Đại học Công nghiệp Hồ có sinh viên bị đám du côn đánh cho mặt mày xưng húp lên, đám du côn kia lại còn vừa ăn cướp, vừa la làng.  

 

 

Nếu thật sự làm theo lời đám du côn nói, chuyện này đồn ra ngoài họ liệu còn kiếm sống lăn lộn ở Đại học Công nghiệp Hồ được nữa không?  

 

 

Đến lúc đó, sinh viên trường đại học Công nghiệp Hồ nhất định sẽ nhổ nước bọt phỉ báng họ mất.  

 

 

 “Tôi chẳng nhìn thấy gì cả!”, người đi đầu trong nhóm bảo vệ ra quyết định.  

 

 

“Tôi cũng không thấy gì hết!”  

 

 

“Tôi cũng vậy!”  

 

 

“Tôi cũng thế!”  

 

 

…  

 

 

Năm người bảo vệ nói xong liền xoay người rời đi, đến từ đâu thì về chỗ đó.  

 

 

Tần Kiệt nở nụ cười.  

 

 

Lâu béo cũng cười.  

 

 

Đám người Vọng Vận Lai đương nhiên cũng cười.  

 

 

Đồng loạt nhìn về phía năm người Hoàng Mao.  

 

 

“Nghe thấy không, bọn họ không thấy gì đâu!”, Tần Kiệt cười nói: “Ở địa bàn trường Đại học Công nghiệp Hồ còn muốn bảo vệ bắt bọn tao về sao? Chúng mày cũng giỏi tưởng tượng đấy!”  

 

 

“Mày, chúng mày đừng làm bậy!”  

 

 

“Đúng, bọn tao…”  

 

 

“Đúng cái đầu mày đấy!”  

 

 

Tần Kiệt nắm tay lại thành quyền đấm thẳng vào cái bụng mỡ của một tên trong số đó.  

 

 

Đau đến nỗi tên kia thiếu chút nôn ra mật vàng.  

 

 

Đám người Vọng Vận Lai thấy Tần Kiệt ra tay, bọn họ đương nhiên cũng hiểu ý đồng thời xông lên.  

 

 

Trong nháy mắt, năm người Hoàng Mao lại rơi vào tay giặc.  

 

 

Bọn chúng rất cáu giận nhưng lại không thể làm gì được.  

 

 

Bảo vệ không phải nên giữ trật tự an ninh sao?  

 

 

Vì sao lại không quản chuyện này chứ?  

 

 

Có phải quá bất công rồi không?  

 

 

Tiếp đó, Hoàng Mao bị đánh không chừa chỗ nào.  

 

 

Chúng lại bắt đầu xin tha thứ.  

 

 

Đến cả Hoàng Mao cũng chủ động quỳ xuống xin tha.  

 

 

Hi vọng Tần Kiệt có thể tha cho.  

 

 

Tần Kiệt huých vào người Lâu béo nói: “Mày quỳ trước mặt tao cũng vô dụng thôi! Người mày cần cầu xin là Trương Lâu kìa!”  

 

 

Hoàng Mao lại vội vàng thay đổi phương hướng quỳ gối trước mặt Trương Lâu, không ngừng xin tha: “Anh Lâu, tôi thật sự sai rồi! Tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Xin anh tha cho tôi đi!”  

 

 

Phanh ~  

 

 

Lâu béo cũng nắm tay lại thành quyền, một quyền đấm thẳng vào bụng Hoàng Mao.  

 

 

Lục phủ ngũ tạng Hoàng Mao như muốn dập nát.  

 

 

Đau đến nỗi hắn phải gập người lại giống y con tôm.  

 

 

Muốn nói gì đó nhưng trong lúc nhất thời lại không nói lên lời.  

 

 

Mội lúc sau, Hoàng Mao mới hồi lại được.  

 

 

“Phải, thực sự xin lỗi anh Lâu, chúng tôi thật sự biết sai rồi, anh tha cho chúng tôi đi, tha cho tôi đi! Được không vậy?”