Giấc Mơ Triệu PhúChương 317
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 317

Chương 317: Ba thanh kiếm?

"Khụ khụ ~"  

 

Quả nhiên.  

 

 

Triệu Chí Tân ho vài cái, rõ ràng là bị vạch trần.  

 

 

"Tôi nói chứ Tần Kiệt, cậu nói chuyện có thể uyển chuyển một chút không?"  

 

 

"Giám đốc Triệu, tôi rất mệt! Nếu như không có việc gì, tôi cúp máy thật đó! Ngày mai còn phải đi học nữa?"  

 

 

"Được rồi, vậy thì tôi không nói xa nói gần nữa, tôi nói thẳng luôn!", cuối cùng Triệu Chí Tân cũng vô vấn đề chính: "Ngày tám tháng sau, phân bộ Hoa Hạ sẽ mở cuộc họp với các doanh nghiệp đại lý tại Jiedaokou, tới lúc đó, cậu tới tham gia đi!"  

 

  

"Ngày tám tháng sau?", Tần Kiệt khẽ nhíu mày: "Giám đốc Triệu, chú chắc chắn chứ?"  

 

 

"Chắc chắn, có vấn đề gì sao?", Triệu Chí Tân bối rối trước câu hỏi của Tần Kiệt.  

 

 

"Tháng sau là tháng 3, chọn vào ngày 8 vậy chính là vào quốc tế phụ nữ 8/3 rồi! Ngày lễ này thích hợp không? Tên khốn nạn nào chọn vậy? Có biết lựa ngày không, còn không phải là chọn bừa sao?"  

 

 

Tần Kiệt lớn tiếng mắng chửi.  

 

  

Điện thoại trong tay Triệu Chí Tân suýt nữa rơi xuống đất.  

 

 

Ông ta vội vàng ngăn Tần Kiệt lại: "Đừng nói lung tung! Người chọn ngày chính là tổng giám đốc phân bộ Hoa Hạ đó!"  

 

 

Tần Kiệt: "…"  

 

 

Trước mắt dường như có hơn một ngàn cái đầu lạc đà chạy qua.  

 

 

Thằng nhóc này.  

 

 

Đây gọi là chửi vào bảng sắt rồi sao!

 

“Tần Kiệt, cậu còn đó không?”, Triệu Chí Tân hỏi.  

 

“Tôi đây!”  

 

 

“À, đừng quên ngày 8 tháng sau là ngày Quốc tế Phụ Nữ!”, Triệu Chí Tân nhấn mạnh một lần nữa, ông ta mong Tần Kiệt sẽ không quên ngày đó.  

 

 

“Được, tôi biết rồi! Giám đốc Triệu, chú còn muốn dặn dò gì nữa không?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

 

“Có! Cố gắng tăng số lượng đơn hàng lên! Làm tốt, đến cuối năm sẽ có tiền thưởng đó!”, Triệu Chí Tân nói.  

 

 

“Giám đốc Triệu, chú cứ an tâm về vấn đề này, chắc chắn sẽ không tệ đâu!”, Tần Kiệt lên tiếng đảm bảo.  

 

 

“Được, không quấy rầy cậu nữa, ngày 8 tháng 3 gặp!”  

 

 

“Ba thanh kiếm!”  

 

 

“Cậu nói gì vậy?”, trong điện thoại, Triệu Chí Tân tỏ vẻ không hiểu.  

 

 

“À, tôi nói là ngày 8 tháng 3 gặp!”  

 

 

“À, vậy à! Vậy thì 8 tháng 3 gặp!”  

 

 

Tút tút~  

 

 

Tám tháng ba gặp?  

 

 

Ba thanh kiếm?  

 

 

Mẹ kiếp, là người phụ nữ như thế nào mà có thể ngồi trên ngai vàng tại trụ sở chi nhánh Hoa Trung của chuyển phát nhanh Thần Thông?  

 

 

Lần sau nhất định anh phải gặp cho biết mới được.  

 

 

Nhìn xem người phụ nữ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.  

 

 

Một đêm yên ả cứ thế trôi qua.  

 

 

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, điện thoại di động của Lâu béo đã reo vang.  

 

 

“Ai vậy chứ, mới sáng sớm đã gọi điện đến? Thật là! Không biết đêm qua tôi rất mệt à?”, phàn nàn một hồi, sau đó Lâu béo lại tiếp tục ôm Dương Liễu ngủ.  

 

 

Reng reng reng~  

 

 

Nhưng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo vang.  

 

 

Lâu béo mò mẫm lung tung.  

 

 

Bốp~  

 

 

“Tên mập chết tiệt kia, anh mò cái gì hả? Đêm qua còn chưa đủ à? Buông em ra ngay, nặng chết đi được!”, Dương Liễu hất tay Lâu béo ra, tỏ vẻ tức giận.  

 

 

“Để anh nằm thêm chút nữa, mệt quá!”, Lâu béo nài nỉ.  

“Anh biết mệt mà còn lề mề như vậy à? Mau nghe đi! Đừng phá hỏng giấc ngủ của em! Thật là!”, Dương Liễu cố sức đẩy Lâu béo, thế nhưng cậu ta quá nặng, cô có đẩy thế nào cũng vô dụng.