Giấc Mơ Triệu PhúChương 167
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 167

Chương 167: Chúng ta là ai chứ?”

Ba người cùng vây Vương Tinh lại.  

 

Tựa như nhìn động vật trong vườn thú, nhìn đến nỗi Vương Tinh toàn thân run rẩy.  

 

 

“Các cậu có chuyện gì sao? Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy? Tôi là người có bạn gái đấy!”, Vương Tinh co người lại.  

 

 

“Đánh cậu ta!”, Tần Kiệt là người đầu tiên lên tiếng.  

 

 

“Đồ khốn này, nói nhảm cái gì đấy! Đánh cậu ta đi!”, Lâu béo cũng động thủ.  

 

 

 “Đánh!”, Khương Tiểu Nha cũng theo lên.  

 

 

Ba người liên tiếp xuống tay.  

 

 

Vương Tinh trong chốc lát liền bại trận.  

 

 

“Tôi nhận thua, tôi nhận thua, đã được chưa hả?”  

 

 

 “Như này cũng tạm được rồi!”, Tần Kiệt vỗ vỗ tay.  

 

 

“Nói đi, cô gái kia ở đâu ra?”, Lâu béo hỏi.  

 

 

“Đúng đấy. Là học sinh trường chúng ta sao?”, Khương Tiểu Nha trừng mắt nhìn Vương Tinh.  

 

 

Khụ khụ ~  

 

 

Vương Tinh ho khan mấy cái.  

 

 

“Có thể không nói được không?”  

 

 

“Đương nhiên không được, phải nói!”, Tần Kiệt trực tiếp từ chối.  

 

 

“Đúng, hôm nay không nói rõ ràng thì đừng mong vào trong!”, Lâu béo cũng nói theo.  

 

 

“Thành thật khai báo đi! Chuyện là như thế nào?”, Khương Tiểu Nha cũng trừng mắt.  

 

 

“Haha, tôi nói, tôi nói là được chứ gì? Đúng là phục các cậu rồi!”, Vương Tinh bất lực, chỉ đành thành thật khai báo.  

 

 

“Cô ấy, là bạn học của em họ tôi!”, Vương Tinh giải thích: “Mấy năm này ở cùng với em họ tôi, nó cũng đến đây. Kể từ đó hai người bọn tôi thích đối phương! Trùng hợp ở chỗ em ấy là sinh năm nhất trường đại học Công nghệ Nam Hoa Hạ bên cạnh!”  

 

 

“Chúng tôi thấy rất có duyên với nhau, nên đến luôn thôi!”  

 

 

“Hết chưa?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

 

“Quá ít ỏi rồi đấy?”, Lâu béo nói thêm.  

 

 

“Không có chút kịch liệt cao trào gì cả!”, Khương Tiểu Nha không hài lòng lắm.  

 

 

“Chỉ vậy thôi! Còn muốn thế nào nữa? Có điều chúng tôi quen biết chỉ mới được nửa tháng thôi! Thời gian yêu đương chỉ mới mười ba ngày!”, Vương Tinh gật đầu, bổ sung thêm.  

 

 

“Được rồi, chúng tôi tin cậu! Nhưng phải thành thật khai báo, cậu, làm gì cô ấy chưa?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

 

“Đúng đấy, làm gì chưa?”, Lâu béo cũng hùa theo.  

 

 

“Đừng có lươn lẹo đấy, nói thật đi!”, Khương Tiểu Nha nở nụ cười xấu xa.  

 

 

“Ài, loại chuyện này nói ra cũng không hay lắm!”, Vương Tinh gãi gãi đầu dáng vẻ cũng có chút thẹn thùng.  

 

 

“Cái thằng này. Chúng ta là ai chứ?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo và Khương Tiểu Nha: “Nói cho cậu ta biết!”  

 

 

“Là anh em!”, Lâu béo nói.  

 

 

“Đã là anh em thì có gì không thể nói chứ!”, Khương Tiểu Nha lại tiếp lời.  

 

 

“Nghe thấy chưa? Mọi người đều đang đợi đấy, thằng này đừng lấp lửng nữa, nói nhanh đi!”, Tần Kiệt giục.  

 

 

“Hừm…”, Vương Tinh gãi gãi đầu nói: “Cũng tạm đi!”  

 

 

“Cái gì mà cũng tạm đi? Có thì là có, không là không!”, Lâu béo không hài lòng với đáp án này lắm.  

 

 

“Đúng đấy, nói rõ hơn chút đi, làm rồi hay chưa làm, bọn tôi không cần cái tạm được đấy!”, Khương Tiểu Nha cũng gật đầu phụ họa.  

 

 

“Hừm…”, Vương Tinh bất lực, xích lại gần chút nói: “Làm rồi, có điều không phải tôi làm gì cô ấy mà cô ấy xử tôi!”  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Lâu béo: “…”  

Khương Tử Nha: “…”