Giấc Mơ Triệu PhúChương 419
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 419

Chương 419: Làm hại anh mất mặt.

"Cám ơn, cám ơn hiệu trưởng quan tâm!"  

 

"Tốt lắm, không có gì. Cô giáo Tôn có thể trở về nghỉ ngơi!", hiệu trưởng vẫy vẫy tay.  

 

 

"Vâng, vâng ạ!"  

 

 

Tôn Ngọc Phương không biết cô ta ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng bằng cách nào nữa.  

 

 

Sau khi cô ta ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô ta mới nhận ra sau toàn bộ phần lưng của mình đã ướt đẫm.  

 

 

Nhớ tới một màn vừa rồi, bây giờ cô ta cũng còn có chút lo lắng.  

 

 

Khi bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, cô ta luôn luôn lo lắng hiệu trưởng sẽ răn dạy cô ta như thế nào.  

 

 

 Đặc biệt là có đáng sợ giống như chương trình lãnh đạo nơi làm việc răn dạy nhân viên được phát trên TV không.  

 

 

Nhưng cô ta lại không ngờ kết quả lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô ta.  

 

 

Hiệu trưởng gọi cô ta tới không phải vì răn dạy, mà chỉ là muốn truyền đạt tin tức mà thôi.  

 

 

May mà vừa nãy cô ta bị dọa nhưng không té trên đất.  

 

 

May mà cô ta đứng vững được.  

 

 

 Có thể nói cô ta sợ bóng sợ gió một hồi.  

 

 

Phù phù ~  

 

 

Cô ta hít sâu vài cái.  

 

 

Cảm giác căng thẳng của Tôn Ngọc Phương tốt hơn một chút.  

 

 

Nhưng cô ta vẫn có chút oán hận Tần Kiệt.  

 

 

Nếu không phải Tần Kiệt nhiều chuyện, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.  

 

 

Không nói anh làm hại cô ta một đêm không ngủ, mà còn hại cô ta xém chút nữa mất mặt trước mặt hiệu trưởng.  

 

 

May là sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cũng chỉ lượn một vòng ở Quỷ Môn quan thôi.  

 

 

Cô ta suýt chút nữa thì bị dọa tim gan muốn nhảy ra ngoài rồi.  

 

 

"Hừ! Tần Kiệt thối tha, cậu đối xử với tôi như vậy, thì tin tức này, tôi không nói cho cậu biết! Xem cậu làm sao! Hừ!"  

 

 

Ngáp ~  

 

 

Tôn Ngọc Phương quá mệt mỏi, thật sự không chống đỡ được nữa phải ngáp một cái, vội vàng đi về hướng văn phòng, ghế dựa còn chưa ngồi nóng đã ghé đầu lên bàn làm việc ngủ.  

 

 

Mà Tần Kiệt ở bên này, không biết đã tỉnh từ khi nào.  

 

 

Khi anh khi tỉnh lại thì đã tan học từ lâu rồi.   

 

 

Bậc thềm phòng học đã được thay thế bằng sinh viên của các khoa khác.  

 

 

Bên cạnh anh không có một người quen nào.  

 

 

Ánh mắt của những bạn sinh viên lớp khác nhìn anh có chút kỳ quái.  

 

 

Bọn họ giống như đang nói.  

 

 

Tên nhóc này thật thú vị.  

 

 

Ngủ đến mức thay đổi cả thời gian lên lớp.  

 

 

"Cậu là bạn học Tần Kiệt phải không?", bỗng nhiên có một cô gái đi tới hỏi anh.  

 

 

"Ừm! Là tôi! Mọi người học khoa nào?", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Khoa cơ khí!"  

 

 

"Á?", cả người Tần Kiệt sửng sốt: "Khoa cơ khí? Há không phải anh ngồi nhầm lớp rồi?"  

 

 

Trời ơi!  

 

 

Đã ra tiết rồi, sao không người nào đánh thức anh vậy.  

 

 

Làm hại anh mất mặt.  

 

 

Mấy tên nhóc kia chẳng đứa nào có lương tâm.  

 

 

Uổng công tối qua mình còn bỏ tiền ra mời bọn nó ăn chơi qua đêm.  

 

 

Thật không có nghĩa khí!  

 

 

"Ờ, ờ, ngại quá, tôi, tôi ngồi nhầm lớp, cám ơn lời nhắc nhở của cậu, tôi đi trước!"  

 

 

Nói xong, Tần Kiệt cuống quít rời đi.  

 

 

May là anh vẫn hay ngồi ở mấy hàng cuối nên đã trở thành thói quen.  

 

 

Nên anh lén chạy ra cũng không ai phát hiện ra.  

 

 

Phù phù ~  

 

 

Anh hít sâu vài hơi.  

 

 

Mở điện thoại di động ra.  

 

 

Anh phát hiện di động có mười mấy cuộc điện thoại nhỡ.  

 

 

Có điện thoại của Tôn Ngọc Phương.  

Cô ta gọi bảy cuộc.