Giấc Mơ Triệu PhúChương 151
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 151

Chương 151: Nắm bắt Tô Nhuệ!

“Hãy tổ chực một hoạt động theo chủ đề, cuộc thi thơ ca cũng được, cuộc thi nhảy múa cũng được, cuộc thi ca hát cũng được! Giống như giọng nói êm tai của các cô gái vậy, nó sẽ thu hút sự chú ý của mọi người và tạo ra bầu không khí, địa điểm tổ chức ở quảng trường tòa nhà Thái Tử hoặc là bên trong tòa nhà Thái Tử!”  

 

 

“Đối với các cuộc thi, chúng ta phải mời đến những người có thâm niên lâu năm làm việc trong nghề đến làm khách mời và ban giám khảo. Mỗi một cuộc thi đều có giải thưởng tương ứng!”  

 

 

“Đương nhiên giải thưởng cao nhất phải có liên quan đến Thế vận hội! Để làm nền cho việc khai trương câu lạc bộ lò xo bạt nhún của chúng ta!”  

 

 

“Liên quan đến Thế vận hội sao?”, Châu Phàm suy nghĩ một lát: “Thế vận hội siêu cấp được không?"  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

“Tôi nói này giám đốc Châu, tuyệt đối không được, th* t*c quá, không có một chút sáng tạo nào cả! Anh ấy mà, vẫn là nên bàn bạc với bộ phận marketing đi! Không vội!”  

 

 

 “Ha ha, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới thôi!”, Châu Phàm mỉm cười.  

 

 

“Ừ, tôi biết!”, Tần Kiệt gật đầu: “Thứ ba, trước khi sự kiện diễn ra, chúng ta phải áp dụng kế sách đẩy mạnh công tác tiếp thị và quét đường phố, chúng ta sẽ quét một lần vào mỗi buổi sáng, trưa và tối!”, Tần Kiệt nói tiếp.  

 

 

“Cái gì? Quét đường phố sao?”, Tô Nhuệ ngạc nhiên: “Ý của giám đốc Tần là muốn mời một nhóm người làm quảng cáo trên đường sao?”  

 

 

“Đúng vậy, đó chính là ý của tôi. Đường Hồng giảm giá, chúng ta không bắt chước theo. Nhưng chúng ta tự đánh bóng tên tuổi để cho người dân ở trên các nẻo đường, mỗi ngày bên tai đều vang vọng tên của Kiệt Tuyết chúng ta!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Nếu đối phương cũng bắt chước theo thì sao?”, Tô Nhuệ hỏi.  

 

  

“Bắt chước thì bắt chước! Sợ cái gì chứ? Mục đính cuối cùng của chúng ta là câu lạc bộ lò xo bạt nhún! Chỉ cần hoàn thành tốt chủ đề Olympic, một khi khai trương câu lạc bộ lò xo bạt nhúng! Tôi tin rằng, đến lúc đó, nhất định sẽ chấn động đến toàn bộ khu vực Nam Hồ, thậm chí cả thành phố Hán!”  

 

 

“Đến lúc đó, chúng ta nhân cơ hội mở thêm chi nhánh! Giám đốc Tô, cô nói có được hay không?”  

 

 

Tần Kiệt mỉm cười nhìn Tô Nhuệ.  

 

 

“Mở chi nhánh?”, Tô Nhuệ và Châu Phàm nhìn nhau, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được ý nghĩ thật sự của Tần Kiệt.  

 

 

Tần Kiệt muốn nhân cơ hội với Đường Hồng, thêm dầu vào lửa, thừa cơ thổi tên tuổi của Kiệt Tuyết ra khắp bầu trời thành phố Hán.  

 

 

Đến lúc đó có tiếng tăm rồi, mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún đầu tiên thành công rực rỡ.  

 

 

Sau đó nhanh chóng mở rộng bành trướng ra khắp thành phố Hán.  

 

 

Mở một cuộc làm ăn lớn.  

 

 

Chiêu này quá xuất sắc.  

 

 

“Giám đốc Tần, cuối cùng giờ tôi cũng biết tại sao anh lại kinh doanh cổ phiếu giỏi như vậy rồi!”, Tô Nhuệ nói.  

 

 

“Tại sao?”  

 

 

“Bởi vì anh người thì nhỏ, ma thì lớn!”, Tô Nhuệ nói.  

 

 

*Người thì nhỏ, ma thì lớn: nghĩa là tuổi nhỏ nhưng rất láu cá, nghịch ngợm, nhiều ý tưởng ma quái.  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Anh không có lời nào để nói.  

 

 

Tôi nhỏ chỗ nào chứ?  

 

 

Tôi là người lớn, Ok?  

 

 

Có biết nói chuyện không vậy.  

 

 

“Khụ khụ!”, Tần Kiệt ho khan vài tiếng, giải trừ sự ngượng ngùng: “Đương nhiên, những gì mà tôi nói ban nãy đều có cơ sở tiên quyết. Yêu cầu giám đốc Tô nhanh chóng giải quyết chuyện tôi mà tôi phân phó cho cô! Sau đó, giám đốc Châu cũng phối hợp vào làm cùng! Hai người một nam nữ kết hợp với nhau, làm việc không mệt! Có làm được không?”  

 

 

Nói xong, ánh mắt anh không ngừng quét qua quét lại trên người Châu Phàm và Tô Nhuệ.  

 

 

Không kiêng nể gì cả! Cũng không kín đáo một chút nào cả!  

 

 

Châu Phàm: “…”  

 

 

Tô Nhuệ: “…”  

 

 

Nam nữ kết hợp với nhau, làm việc không mệt.  

 

 

Nó như vậy mà được sao?  

 

 

Nhưng từ miệng Tần Kiệt anh nói ra, nghe qua sao lại kì quặc như vậy, ý tứ đã có chút thay đổi.  

 

 

Còn có, thoạt nhìn ánh mắt của anh cũng không bình thường cho lắm.  

 

 

Anh liên tục liếc nhìn hai người chúng tôi có ý gì chứ?  

 

 

Tô Nhuệ híp mắt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kiệt.  

 

 

Châu Phàm lại có chút bối rối, khó xử.  

 

 

Bởi vì anh ta nhớ tới những gì mà Tần Kiệt đã đề cập với anh ta ban nãy.  

 

 

Nước phù ra không chảy ra ruộng người!  

 

 

Nắm bắt Tô Nhuệ!

 

Ba ngày kế tiếp, siêu thị Kiệt Tuyết chỉ làm một chuyện.