Giấc Mơ Triệu PhúChương 230
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 230

Chương 230: Sau đó lôi anh chạy.

“Không nhiều!”, Tần Kiệt nói: “Sinh viên trường Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung có đến năm mươi ngàn người! Với con số đó thì máy tính trong tiệm net của cậu không đủ! Cầm lấy số tiền này, mở rộng quy mô, kiếm thêm ít tiền!”  

 

“Nhưng mà…”, Vương Tinh vẫn có chút do dự.  

 

 

Một trăm tám mươi ngàn tệ.  

 

 

Quá nhiều.  

 

 

“Cậu hãy xem như là tôi góp vốn vào!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Thế này…”, Vương Tinh vẫn còn do dự.  

 

 

 “Tinh Tử, Kiệt Tử cho cậu, cậu cứ nhận đi. Chúng ta đều là anh em với nhau, cậu do dự cái gì? Cậu không coi chúng tôi là anh em à?”, Trương Lâu ở một bên nói.  

 

 

“Thôi được!”, Trương Lâu đã nói như thế rồi, Vương Tinh còn có thể nói gì được nữa: “Số tiền này tôi nhận, coi như cậu góp vốn, kiếm được tiền rồi sẽ trả cậu phần trăm”.  

 

 

“Thế là đúng rồi! Làm cho tốt! Sau khi kiếm được tiền rồi thì có thể chuyển sang kinh doanh lớn hơn”, Tần Kiệt đặc biệt nhắc nhở một câu.  

 

 

“Ừ, cậu yên tâm, tiệm Internet chỉ là bước đầu tiên của tôi!”, gia đình Vương Tinh từng kinh doanh một chuỗi siêu thị, nên anh đương nhiên hiểu Tần Kiệt đang nói gì.  

 

 

“Ừ, cậu và Cung Thiến Thiến cứ làm việc đi, chúng tôi về đây!”  

 

 

 “Tôi tiễn các cậu!”  

 

 

“Không cần đâu, cậu cứ ở lại với Cung Thiến Thiến đi!”  

 

 

“Để anh ấy tiễn các canh đi ạ!”, Cung Thiến Thiến nói.  

 

 

“Thật sự không cần đâu! Gần như vậy, tiễn cái gì! Thật đấy! Làm như sau này không gặp nhau nữa vậy!”, Tần Kiệt phất phất tay.  

 

 

“Haha, Kiệt Tử nói đúng đó, đừng tiễn nữa. Chúng tôi không muốn làm Kinh Kha, gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi…”  

 

 

Cốc~  

 

 

“Cậu đánh tôi làm gì?”  

 

 

Tần Kiệt nói: “Cái miệng quạ đen của cậu. Nếu cậu còn nói tiếp mà xảy ra chuyện thì phải làm sao?”  

 

 

Trương Lâu: “…”  

 

 

Ừ nhỉ.  

 

 

Câu tiếp theo không may mắn.  

 

 

Nên đánh!

 

“Tinh Tinh à, bạn học này của anh…”, nhìn theo bóng lưng Tần Kiệt, Cung Thiến Thiến thoáng đăm chiêu, muốn nói lại thôi.  

 

“Cậu ấy có bí mật của mình. Nếu cậu ấy đã không muốn nói ra, thì đừng nhắc đến nữa, cũng đừng nói với bất kỳ ai! Em hiểu ý của anh chứ?”, Vương Tinh nói.  

 

 

“Ừm, em hiểu rồi! Vậy một trăm tám mươi ngàn tệ trong túi…”, Cung Thiến Thiến hỏi.  

 

 

“Mở rộng quy mô! Kiếm thêm ít lời rồi tính tiếp!”, Vương Tinh nói.  

 

 

“Ừm!”  

 

 

…  

 

 

Sau khi Tần Kiệt cùng Lâu béo quay về trường học, Lâu béo đi thẳng đến nhà trọ của cậu ta.  

 

 

Còn Tần Kiệt thì một mình quay về ký túc xá.  

 

 

Vừa đi đến sân nhỏ ngoài ký túc xá, anh chợt dừng bước, đứng ngẩn người.  

 

 

Bởi vì anh nhìn thấy một người quen.  

 

 

Không phải ai khác, chính là Ôn Thanh Thanh, cô gái đã theo đuổi anh.  

 

 

“Sao cậu lại đến đây? Tìm ai à?”, Tần Kiệt lên tiếng chào hỏi.  

 

 

“Đúng vậy, tôi tìm cậu đấy! Sao hả? Không chào đón tôi à?”, Ôn Thanh Thanh cười đáp.  

 

 

“Ờ…”, Tần Kiệt cố ý ngẩng đầu nhìn trời: “Trời sắp tối rồi, cậu có chuyện gì à?”  

 

 

“Trời tối thì không được tìm cậu à? Tôi cảm thấy có một số việc không thích hợp làm ban ngày, vẫn nên làm lúc trời tối thì hay hơn!”, Ôn Thanh Thanh nói.  

 

 

“Hả?”, Tần Kiệt kinh ngạc kêu lên một tiếng.  

 

 

Lời này nghe đầy ẩn ý.  

 

 

Chẳng lẽ Ôn Thanh Thanh muốn…  

 

 

“Chậc, bạn học Ôn Thanh Thanh, hôm nay tôi rất mệt, nếu như cậu không có việc gì thì…”  

 

 

Còn chưa nói hết câu, Ôn Thanh Thanh đã chạy đến nắm lấy tay Tần Kiệt.  

 

 

Sau đó lôi anh chạy.  

 

 

“Cậu kéo tôi đi làm gì?”, Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.  

 

 

“Đến nơi cậu sẽ biết!”, Ôn Thanh Thanh không nói, mà kéo Tần Kiệt chạy thật nhanh.  

 

 

Trời đã sụp tối.  

Rất tối.