Giấc Mơ Triệu PhúChương 331
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 331

Chương 331: Tần Kiệt vì sao lại nói vậy?

Anh rất vừa ý, không thể không bội phục khả năng làm việc của Châu Phàm.  

 

Tinh thần hăng say nhiệt huyết.  

 

 

Anh đi dạo một vòng rồi đi ra ngoài siêu thị mới.  

 

 

Thấy Lưu Tuấn Mai từ đằng trước đi tới.  

 

 

“Giám đốc Lưu!”  

 

 

Tần Kiệt lên tiếng chào hỏi.  

 

 

 “Ấy, giám đốc Tần sao? Sao cậu lại ở đây?”, Lưu Tuấn Mai nhìn một lượt siêu thị mới dường như hiểu được điều gì đó: “Ồ, hẳn là tới khảo sát siêu thị mới rồi!”  

 

 

“Phải, mới từ bên trong đi ra, tiến độ nhanh thật. Giám đốc Lưu dì tính đi đâu vậy?”, Tần Kiệt thuận miệng hỏi han.  

 

 

Hiện đang là giờ hành chính, Lưu Tuấn Mai không ở trong văn phòng chạy đến đây làm gì chứ.  

 

 

“Tôi đến ngân hàng, kiểm tra doanh thu của công ty!”  

 

 

“Ồ, vừa hay tôi đang rảnh cũng muốn rút một ít tiền, cùng đi đi!”  

 

 

 Tần Kiệt nói xong liền cùng Lưu Tuấn Mai đến ngân hàng.  

 

 

Hai người nhận được số thứ tự rồi chờ đợi một lát.   

 

 

Qua một lúc, tới lượt Tần Kiệt.  

 

 

Anh dùng tài khoản cá nhân, không giống như Lưu Tuấn Mai dùng tài khoản công ty.  

 

 

“Xin hỏi, anh muốn rút bao nhiêu vậy?”  

 

 

“Mấy hôm trước đã hẹn rồi, tôi rút 200 ngàn tệ!”  

 

 

“Được, anh chờ một lát!”  

 

 

Nhân viên quầy giao dịch hỏi mấy câu rồi cầm lấy chứng minh thư của của Tần Kiệt, làm mấy thao tác trên máy tính.  

 

 

Xác nhận Tần Kiệt có hẹn trước.  

 

 

Sau khi xác nhận không có sơ sót, lại cùng Tần Kiệt đối chiếu thêm lần nữa rồi mới cầm một chiếc hộp ra.  

 

 

Sau khi mở hộp ra, bên trong là một đống tiền màu xanh lam.  

 

 

Từng tập từng tập một.  

 

 

Đầu tiên chuyển nó vào trong máy đếm tiền.  

 

 

Liên tiếp hai mươi lần.  

 

 

Xác nhận không có sai lầm.  

 

 

Cô ấy cẩn thận gói tiền lại rồi đặt vào trong một chiếc túi chuyên dụng.  

 

 

“Thưa anh, 200 ngàn tệ anh muốn đã chuẩn bị xong, mời anh đếm lại!”, nhân viên thu ngân nói.  

 

 

“Không cần đâu, cảm ơn!”, ban nãy khi nhân viên thu ngân để tiền vào trong máy, Tần Kiệt cũng nhìn rồi không thấy có vấn đề gì cả.  

 

 

Anh cầm lấy túi tiền, đứng lên, đang định ra chào Lưu Tuấn Mai.  

 

 

Anh lại thấy một người quen.  

 

 

Chính là giáo viên hướng dẫn Tôn Ngọc Phương của anh.  

 

 

Tôn Ngọc Phương cùng một cô gái có dáng vẻ đáng yêu từ bên ngoài đi vào.  

 

 

Hai người vừa nói vừa cười.  

 

 

Nhìn trông nói chuyện rất vui vẻ.  

 

 

“Ây? Bạn học Tần Kiệt? Sao em cũng ở đây vậy?”, Tôn Ngọc Phương cũng thấy bất ngờ.  

 

 

Không nghĩ đến đến ngân hàng cũng gặp được Tần Kiệt.  

 

 

Thật đúng là quá trùng hợp rồi.  

 

 

“À, em đến rút tiền!”, Tần Kiệt gật gật đầu.  

 

 

“Rút tiền sao?”, Tôn Ngọc Phương không hiểu: “Trong trường không thể rút tiền sao? Sao em lại phải chạy đến khu đô thị mới Nam Hồ rút chứ? À, đúng rồi, chuyện cô bảo em làm, em đã làm xong chưa?”  

 

 

“À, khi nãy em có nói chuyện với anh họ Châu Phàm rồi, anh ấy cũng đồng ý rồi!”, Tần Kiệt nhìn thấy Lưu Tuấn Mai đang đi tới gần, không muốn bại lộ thân phận, cố ý nhắc đến tên Châu Phàm, cường đại gọi anh ta là anh họ.  

 

 

Quả nhiên.  

 

 

Lưu Tuấn Mai vừa nghe đã thấy không đúng lắm.  

 

 

Châu Phàm và Tần Kiệt không phải anh em họ mà.  

 

 

Tần Kiệt vì sao lại nói vậy?  

 

 

Chẳng lẽ!  

Lưu Tuấn Mai nghe liền hiểu ý Tần Kiệt, không qua chào hỏi anh nữa trực tiếp đi lướt qua Tần Kiệt luôn.