Giấc Mơ Triệu PhúChương 416
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 416

Chương 416: Nhưng cô ta phải thất vọng.

Thế nhưng trong điện thoại lại thông báo rằng cuộc gọi của bạn không nằm trong vùng dịch vụ, xin vui lòng gọi lại sau.  

 

"Tên khốn kiếp! Cậu ta cố ý, nhất định là cố ý!"  

 

 

Tôn Ngọc Phương tức giận hận không thể đá bay thùng rác trước mặt.  

 

 

Nhưng so với chiếc thùng rác, cô ta quá nhỏ bé.  

 

 

Nếu đá nó, cô ta dám chắc chân mình sẽ sưng vù lên.  

 

 

Vẫn là thôi đi.  

 

  

Cô ta trực tiếp bắt taxi đến trường đại học công nghiệp Hồ.  

 

 

Khi đến trường, cô ta phải thanh toán hơn 20 tệ.  

 

 

Trong lòng đau như cắt.  

 

 

Lương một tháng của cô ta chỉ rơi vào khoảng 1800 tệ, bây giờ bắt taxi tiêu mất hơn 20 tệ, quá lãng phí.  

 

  

Sau này có bị đánh chết cô ta cũng sẽ không tiêu xài phung phí như vậy nữa.  

 

 

Tiêu tiền, vẫn là do con người ta tự tìm đến mà.  

 

 

Cô ta chạy một mạch đến kí túc xá Tần Kiệt ở, chào hỏi dì Trương quản lý.  

 

 

Dì Trương trực tiếp để cô ta qua.  

 

 

Tôn Ngọc Phương nổi giận đùng đùng xông đến phòng 115, cô ta liên tục gõ cửa phòng.  

 

 

Âm thanh rất lớn.  

 

 

Người trong phòng 113 bên cạnh đều nghe thấy.  

 

 

Bọn họ thò đầu ra ngoài.  

 

 

"Á, cô Tôn, cô tìm Tần Kiệt sao?"  

 

 

"Ừ, Vọng Vận Lai, em gọi điện thoại cho cậu ta, kêu cậu ta ra đây!", Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

"Cô Tôn, Tần Kiệt không có trong phòng!", Vọng Vận Lai nói.  

 

 

"Sao em biết?", Tôn Ngọc Phương không tin.  

 

 

"Nếu cô không tin, cô có thể nhờ dì Trương qua mở cửa phòng 115, cô vào xem thử sẽ biết!", Vọng Vận Lai nói.  

 

 

"Hừ…", Tôn Ngọc Phương sững sờ, cảm thấy có lý.  

 

 

Thông thường mà nói, nhân viên quản lý kí túc xá sẽ có chìa khóa dự phòng.  

 

 

"Đúng, em nói rất đúng!"  

 

 

Tôn Ngọc Phương lại chạy xuống chỗ dì Trương, cô ta nói chuyện với dì Trương một lúc sau đó cầm chìa khóa lên mở cửa phòng 115.  

 

 

Nhưng cô ta phải thất vọng.  

 

 

Bởi vì Tần Kiệt thật sự không ở trong đó.  

 

 

"Vọng Vận Lai, em có biết Tần Kiệt đi đâu không?", Tôn Ngọc Phương nói.  

 

 

"Em không rõ lắm! Nhưng lúc cậu ta rời đi đang nghe điện thoại!"  

 

 

"Nói những gì?"  

 

 

"Hình như nói Hoa…Nông gì gì đó, đúng rồi, là Hoa Nông!", Vọng Vận Lai nói rất chắc chắn.  

 

 

"Hoa Nông? Được, tôi biết rồi!", Tôn Ngọc Phương vội vàng rời đi.  

 

 

Vọng Vận Lai bám đuôi theo, sau khi cậu ta tận mắt nhìn thấy Tôn Ngọc Phương rời đi, cậu ta nhanh chóng trở về kí túc xá phòng 113.  

 

 

"Kiệt Tử, cô Tôn đi rồi, đừng trốn nữa!"  

 

 

Tần Kiệt đi ra khỏi nhà tắm phòng 113: "Vận Lai, cậu thật xảo trá!"  

 

 

"Tôi xảo trá gì chứ? Cậu vốn dĩ không có ở phòng 115 mà, tôi nói sai sao?"  

 

 

Tần Kiệt giơ ngón tay cái ra.  

 

 

"7 giờ tối nay, tòa nhà Tương Bắc phố Đọa Lạc!"  

"Oh yeah~"