Giấc Mơ Triệu PhúChương 347
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 347

Chương 347: Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"

"Cô Tôn, có nói chuyện như vậy không có ý tứ gì cả! Bỏ đi, cô tự giải quyết đi, em không hầu hạ cô nữa! Tạm biệt!"  

 

 

"Đừng, đừng đi!", Tôn Ngọc Phương gấp gáp rồi.  

 

 

Không có giấy vệ sinh, cô giải quyết thế nào.  

 

 

"Thế nào? Cô biết sai chưa?", Tần Kiệt hỏi.  

 

 

"Tôi, tôi sai rồi, còn không được à?", Tôn Ngọc Phương thấp giọng nói.  

 

 

"Cô sai ở đâu?", Tần Kiệt hỏi.  

 

  

"Em, em đừng có mà quá đáng!", Tôn Ngọc Phương nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

"Được, em đi đây!"  

 

 

"Đừng, đừng đi! Tôi, tôi sai vì ăn nói lung tung, tóm lại như vậy là được rồi chứ?", Tôn Ngọc Phương vội vàng thừa nhận.  

 

 

"Chỉ là ăn nói lung tung thôi sao?", Tần Kiệt lại hỏi.  

 

 

 "Vậy, ý em là gì?", Tôn Ngọc Phương hỏi.  

 

 

"Cô phải tự nhận ra lỗi của mình, không phải là ăn nói lung tung!", Tần Kiệt lại sửa lời của cô ta.  

 

 

"Tôi, tôi, tôi không nên đổ oan cho em, được chưa?", Tôn Ngọc Phương tức giận rồi, không thể chờ đợi muốn đá một cái.  

 

 

Nhưng cô ta không dám.  

 

 

Không có giấy vệ sinh.  

 

 

Cô ta nào dám đá.  

 

 

"Như vậy mới đúng chứ!", Tần Kiệt cười.  

 

 

Tần Kiệt cảm thấy chơi đùa đủ rồi mới nhét cuộn giấy vệ sinh qua.   

 

 

Sau đó tự nhiên thoải mái bước ra ngoài.  

 

 

Ngồi bên ngoài chờ hầu.  

 

 

Một lúc sau, Tôn Ngọc Phương bước ra.  

 

 

Khuôn mặt cô ta đen giống như mây đen vậy, rất đáng sợ.  

 

 

Anh ở cách mấy mét còn cảm nhận được ngọn lửa giận dữ toát ra từ người cô ta.   

 

 

"Khụ khụ ~ cô Tôn, cô xong việc chưa? Bụng ổn hơn chút nào chưa vậy?", Tần Kiệt ho vài tiếng rồi giả vờ như quan tâm.  

 

 

"Không cần em quan tâm! Tiền đâu, đưa ra đây!", Tôn Ngọc Phương chìa tay ra đòi tiền.  

 

 

Nếu như không phải vì 50 ngàn tệ thì giờ này cô đã phun trào núi lửa rồi.  

 

 

Làm gì có chuyện nhẫn nhịn chứ.  

 

 

Cô thật đúng là bất lực mà.  

 

 

"Đưa tiền?", Tần Kiệt ngây người một lúc: "Cô Tôn, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô đòi 50 ngàn tệ đó. Mới đầu năm, 50 ngàn tệ cần phải hẹn trước đó. Bây giờ cô bảo em đi đâu đưa cho cô? Ngày mốt sẽ đưa cho cô!"  

 

 

"Em…", Tôn Ngọc Phương nhíu mày.  

 

 

Ồn ào cả buổi rồi cô ta vẫn phải đợi một ngày.  

 

 

Biết trước như vậy, vừa nãy phải hỏi rõ ràng trước rồi mới chơi.  

 

 

"Hừ, được, tôi chờ em một ngày! Đừng tưởng có thể trêu đùa tôi!"  

 

 

Tôn Ngọc Phương bước ra ngoài.  

 

 

"Ơ, cô Tôn, cô còn chưa trả tiền đâu, sao cô đã đi rồi?", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Không phải em trả à?", Tôn Ngọc Phương hỏi ngược lại.  

 

 

"Tại sao lại là em trả? Bởi vì em là đàn ông sao?", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Đúng!"  

 

 

"Ơ, cô Tôn, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, vốn dĩ em không định tới, là cô cưỡng ép kéo em tới! Hơn nữa, em còn chưa ăn được một xiên nữa, toàn là cô ăn thôi! Hoàn toàn không liên quan đến em, vì vậy, cô tự trả đi, em đi trước đây!"  

 

 

Nói xong, Tần Kiệt co chân chạy đi.  

 

 

Không đợi Tôn Ngọc Phương phản ứng lại thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.  

 

 

Tôn Ngọc Phương: "…"  

 

 

"Xấu xa ~ tên đàn ông chết tiệt, em như vậy sao vẫn có thể tìm được bạn gái chứ? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?"