Giấc Mơ Triệu PhúChương 521
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 521

Chương 521: “Chú sẽ không mắng cháu!”

“Chỉ có vậy thôi sao?”, bố Trương hỏi. 

 

 

“Vâng! Bố, bố với mẹ có đến không?”, Trương Lâu nói chuyện có chút sợ sệt. 

 

 

“Đi, tất nhiên là đi chứ! Nhưng mà, bên nhà gái thì khi nào đi? Con đã hỏi chưa?”, bố Trương nói. 

 

 

“Cái này… con vẫn chưa hỏi”, Trương Lâu run rẩy. 

 

 

“Cái thằng chết tiệt này, chuyện lớn như vậy mà mày không thể hỏi rõ ràng hay sao? Mau đi hỏi cho rõ, sau khi quyết định ngày thì gọi lại cho bố với mẹ con!” 

 

 

Tút tút ~ 

 

  

Bố Trương ngắt điện thoại, rất dứt khoát. 

 

 

Trương Lâu nghe xong có hơi bối rối. 

 

 

Bố thật sự không tức giận, không thực tế chút nào. 

 

 

“Trương Lâu, cô chú nói như thế nào?”, Tần Kiệt hỏi. 

 

  

“Bố mẹ tôi không tức giận, bảo tôi hỏi Liễu Nhi, hỏi xem khi nào bố mẹ của cô ấy đến”, Trương Lâu nói. 

 

 

“Ừ, chuyện này đúng là nên làm như vậy! Mau đi qua đó hỏi đi! Đừng để Dương Liễu lo lắng!”, Tần Kiệt giục. 

 

 

“Ừ, được thôi!” 

 

 

Trương Lâu lại chạy sang chỗ Dương Liễu. 

 

 

Lúc này, Dương Liễu đang gọi điện thoại cho bố mẹ của cô ấy. 

 

 

“Con nói cái gì? Con, con đã có thai với bạn học?” 

 

 

Giọng của mẹ Dương Liễu trong điện thoại rất lớn. 

 

 

Trương Lâu đã nghe thấy hết. 

 

 

Dương Liễu cúi đầu, cắn môi, rất lo lắng, không biết nói gì. 

 

 

Trương Lâu có chút đau lòng, nhận lấy điện thoại. 

 

 

“Cô ơi…” 

 

 

“Cô cái gì mà cô, mẹ là mẹ con đây, con có bạn trai rồi đến mẹ cũng không nhận rồi hả? Dương Quân, đây là con gái ngoan một tay ông nuôi dạy đấy!” 

 

 

Mẹ Dương nổi trận lôi đình trong điện thoại, vô cùng tức giận. 

 

 

“Cô ơi, là cháu, Trương Lâu – bạn trai của Dương Liễu!” 

 

 

Trương Lâu hơi ngại, giải thích một cách khó khăn. 

 

 

“Ai cơ? Cậu nói cậu là ai? Trương Lâu? Trương Lâu nào?” 

 

 

Mẹ Dương chưa kịp phản ứng. 

 

 

“Cô ơi, cháu là bạn trai của Dương Liễu!”, Trương Lâu nói lại một lần. 

 

 

“Là cậu à! Chính là tên khốn nạn nhà cậu bắt nạt Liễu Nhi nhà tôi đúng không? Còn làm nó có thai, cậu được lắm! Tôi nói cho cậu biết, tôi…” 

 

 

Lời còn chưa nói xong, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào. 

 

 

Sau đó, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên. 

 

 

“Tiểu Trương à, là chú đây!” 

 

 

“Dạ, là…Là chú ạ, cháu…Cháu là Trương Lâu”. 

 

 

“Ừ, chú biết cháu là Trương Lâu, những lời cô vừa nói cháu đừng để bụng, bà ấy chỉ là lo lắng cho Liễu Nhi thôi, cháu hiểu ý của chú chứ?”, bố Dương nói nhẹ nhàng.  

 

 

“Không, cháu không để bụng đâu chú ạ, chú muốn mắng thì cứ mắng cháu đi ạ! Cháu đang nghe đây ạ!”, Trương Lâu kiên trì nói. 

 

 

“Chú sẽ không mắng cháu!” 

 

 

“Hả?”, Trương Lâu không hiểu, bố của Dương Liễu sao lại không tức giận. 

 

 

Có câu, con gái là chiếc áo ấm nhỏ của bố, cho nên bố là kẻ thù không đội trời chung với con rể. 

 

 

Thái độ của bố Dương Liễu tại sao lại ôn hòa đến thế. 

 

 

“Tiểu Trương ơi, chú hỏi cháu một việc”. 

 

 

“Chú nói đi!”