Giấc Mơ Triệu PhúChương 494
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 494

Chương 494: Bộ dạng ông ta trông cực kỳ chật vật.

"Giám đốc Tần! Giám đốc Tần, cuối cùng cậu cũng tới rồi!", Lữ Bộ Thanh giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, vội vàng chạy qua.  

 

"Giám đốc Tần, cậu nhất định phải giúp tôi khuyên thầy Giang! Cầu xin cậu!", Lữ Bộ Thanh đau khổ cầu xin.  

 

 

"Thầy Lữ chờ tôi một chút!"  

 

 

Tần Kiệt mỉm cười bước tới trước mặt Giang Dã.   

 

 

"Cậu chính là Tần Kiệt mà lão Tôn nói tới à!", trong mắt Giang Dã có chút khinh thường.   

 

 

Anh còn quá trẻ.  

 

 

Chỉ mới khoảng 20 tuổi.  

 

 

 Một tên nhóc như vậy, trong nhà chắc chắn rất khá giả.  

 

 

Ỷ vào tiền của người lớn trong nhà, rồi làm ông chủ nhỏ hay ho lắm sao?  

 

 

Giang Dã không phải chưa bao giờ gặp loại phú nhị đại giống Tần Kiệt này, ngược lại ông ta đã gặp rất nhiều rồi.   

 

 

Đại đa số, những kẻ như vậy đều làm với tính chất vui chơi mà thôi.  

 

 

Khi nào bọn họ nổi hứng thì mở một cửa tiệm chơi bời một chút.  

 

 

 Khi hết hứng rồi thì trực tiếp chuyển nhượng hoặc là đóng cửa.  

 

 

Nói cho hay thì là đang tích lũy kinh nghiệm kinh doanh.  

 

 

Trên thực tế là đang phung phí tiền bạc trong nhà.  

 

 

Giờ phút này, Tần Kiệt trong mắt Giang Dã chính là như vậy.   

 

 

"Đúng vậy, là tôi!", Tần Kiệt thản nhiên nói: "Trong giới chỉ có một mình ông thôi sao?"  

 

 

"Ý cậu là gì?", lông mày Giang Dã cau lại.  

 

 

"Ông bị thất học à? Một câu nói đơn giản như vậy mà không hiểu sao? Rốt cuộc ông làm sao tồn tại đến ngày hôm nay vậy? Tôi nghi ngờ, quan hệ mà ông có được đều là giả!", Tần Kiệt nói.  

 

 

"Cái gì!"  

 

 

Giang Dã tức giận rồi.  

 

 

Tần Kiệt lại dám nói vị trí hiện tại của ông ta đều dựa vào những loại giao dịch lén lút mới có được.  

 

 

Rõ ràng anh đang cố ý tổn hại danh dự của ông ta mà!

 

"Ông chửi thêm một câu nữa thử xem!", Tần Kiệt quát.  

 

"Mẹ nó dám coi tôi…"  

 

 

Ông ta còn chưa nói hết, Tần Kiệt đã đạp một cái.  

 

 

Rầm rầm ~  

 

 

Giang Dã chơi thể thao đã ngã xuống.  

 

 

Giống như một tờ giấy dán vậy, không chịu nổi một kích.  

 

 

"Thằng ranh con, mẹ nó, cậu dám đạp tôi…"  

 

 

Giang Dã chửi ầm lên.  

 

 

Tần Kiệt lại nhặt một cục gạch để sát mặt ông ta.  

 

 

Trên cao nhìn xuống, anh nhìn Giang Dã bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.  

 

 

Bề ngoài nhìn có vẻ gió yên biển lặng. Trên thực tế lại ẩn chứa biết bao sóng ngầm bạo liệt.  

 

 

Tựa như chỉ cần Giang Dã nói hết câu, cục gạch trong tay Tần Kiệt trong tay sẽ được nện xuống.  

 

 

Giang Dã nuốt lời nói vào trong.  

 

 

Từ trong đôi mắt bình tĩnh kia của Tần Kiệt, ông ta có thể nhìn ra một tia không bình tĩnh.   

 

 

Tên nhóc Tần Kiệt này có một nguồn sức mạnh vô cùng lớn mạnh.  

 

 

Nếu như lúc này chống đối lại anh, người chịu thiệt chỉ có thể là bản thân ông ta.   

 

 

"Không nói đúng không? Tôi biết ngay ông chỉ là một kẻ hèn nhát mà! Cút!", nói xong, Tần Kiệt xoay người đi về phía cha con Lữ Bộ Thanh.  

 

 

"Đồ vô lại! Cậu dám đạp tôi, xem ông đây làm gì…"  

 

 

Giang Dã lồm cồm bò từ dưới đất lên, định giơ chân đá Tần Kiệt.  

 

 

Nhưng vào lúc này, Tần Kiệt giống như mọc thêm một con mắt ở sau lưng vậy, bỗng dưng xoay người.  

 

 

Anh cầm viên gạch đập vào chân Giang Dã.  

 

 

"Cái gì?"  

 

 

Giang Dã bị dọa toát cả mồ hôi lạnh, dưới tình thế cấp bách, thân thể né sang một bên theo bản năng.  

 

 

Bụp!  

 

 

Ông ta ngã trên mặt đất, lăn vài vòng trên mặt đất.  

 

 

Bộ dạng ông ta trông cực kỳ chật vật.  

 

 

Bụp!  

 

 

Lúc này, viên gạch trong tay Tần Kiệt trong tay rơi trên mặt đất.  

Nền nhà bằng bê tông cũng bị đập vỡ vụn.