Giấc Mơ Triệu PhúChương 463
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 463

Chương 463: Tốc độ xuất phát rất nhanh.

Người phụ nữ này bị cuồng tập thể dục à?   

 

Điên cuồng quá mức!  

 

 

Đúng là kinh khủng!  

 

 

“Sao hả? Giám đốc Châu, thoạt nhìn có vẻ bạn của anh sợ thì phải! Nếu như chạy với tôi 10km còn không có can đảm thì chuyện này tới đây thôi! Về sau đừng tìm tôi nữa!”, Hoàng San San lên tiếng đuổi khách.  

 

 

Những lời này khiến Tần Kiệt cảm thấy khó chịu.  

 

 

Rõ ràng là cái cô gái này đang xem thường anh.  

 

 

Xem thường anh đấy!  

 

 

Anh đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng, sao có thể để cho một người phụ nữ xem thường được chứ?  

 

 

 Chuyện này mà truyền ra ngoài, thử hỏi anh còn ra ngoài lăn lộn như thế nào nữa?  

 

 

Mối hận này phải đòi lại cho bằng được.  

 

 

“Cô Hoàng à, không phải chỉ có 10km thôi sao? Dài lắm à? Tôi chạy!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Hả?”, Châu Phàm ngẩn người, sau khi bình tĩnh lại, anh ta vội kéo Tần Kiệt sang một bên, thấp giọng nói: “Giám đốc Tần, anh nghĩ kỹ chưa, 10km lận đó, không phải chuyện đùa đâu! Sao có thể chạy được?”  

 

 

“Thoạt nhìn, cô ta cũng chỉ lớn hơn tôi khoảng ba tuổi, lại còn là một người phụ nữ. Cô ta không sợ, thì một thằng đàn ông như tôi có gì phải sợ?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Thế nhưng…”, Châu Phàm thật sự có hơi lo lắng.  

 

  

Dù sao thì 10km với 1000m chêch lệch gấp 10 lần lận đó, không phải chuyện đùa đâu.  

 

 

Lỡ có chuyện gì không may xảy ra, thì phải xử lý như thế nào?  

 

 

“Yên tâm đi, tôi còn trẻ, không có gì đâu!”, Tần Kiệt thờ ơ.  

 

 

“Chắc chứ?”, Châu Phàm rất lo lắng.  

 

 

“Ừm! Không có gì đâu! Cứ chờ tin tôi thắng cô ta đi!”, Tần Kiệt mỉm cười, bước tới: “Bắt đầu chạy từ đâu?”  

 

 

“Cậu chắc muốn chạy với tôi đó chứ?”, Hoàng San San hỏi.  

 

 

“Đúng! Tôi đã nghĩ kỹ!”, Tần Kiệt gật đầu.  

 

 

“Được! Nếu cậu đã nghĩ kỹ thì được rồi!”, Hoàng San San bước đến trạm xe buýt trước cổng Viện bảo tàng: “Vậy thì bắt đầu từ đây đi!”  

 

 

“Không thành vấn đề!”, Tần Kiệt bước đến đứng bên cạnh Hoàng San San: “Tuy nhiên, trước khi chạy, tôi muốn hỏi một vấn đề”.  

 

 

“Cậu nói đi!”, Hoàng San San nói.  

 

 

“Làm sao cô biết 10km dừng ở đâu?”, Tần Kiệt rất tò mò.  

 

 

“Tất nhiên là tôi biết rồi!”, Hoàng San San nói: “Bởi vì ngày nào tôi cũng chạy 10km mà!”  

 

 

Suýt chút nữa Tần Kiệt đã rớt cằm.  

 

 

Mỗi ngày chạy 10km?  

 

 

Hóa ra Hoàng San San là dân chơi thể thao chuyên nghiệp.  

 

 

Vậy chẳng phải tự anh đào hố cho mình rồi sao.  

 

 

Lại còn không nhảy không được nữa chứ!  

 

 

Tần Kiệt có hơi rầu rĩ.  

 

 

“Chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta có thể bắt đầu!”, Hoàng San San nói.  

 

 

“Xong, xong rồi!”, Tần Kiệt rất muốn bỏ về, nhưng hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, anh không thể không kiên trì.  

 

 

Nếu không anh sẽ bị Hoàng San San xem thường đấy.  

 

 

Một người đàn ông sức dài vài rộng như anh, sao có thể để con gái xem thường được.  

 

 

Nói vậy chẳng phải mất mặt lắm sao.  

 

 

Không được.  

 

 

Dù thế nào cũng phải chạy xong 10km.  

 

 

Tần Kiệt thề với trời.  

 

 

“Giám đốc Châu, phiền anh làm trọng tài, sau khi đếm đến ba, chuẩn bị, bắt đầu, chúng tôi sẽ chạy!”, Hoàng San San nói.  

 

 

“Không thành vấn đề!”  

 

 

Châu Phàm cũng lo lắng thay Tần Kiệt.  

 

 

Hoàng San San vậy mà lại chạy 10km mỗi ngày.  

 

 

Người phụ nữ này bị cuồng tập luyện à?”  

 

 

Thật đáng sợ.  

 

 

Nhưng Tần Kiệt đã quyết định rồi, anh ta cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể thầm cầu phúc cho Tần Kiệt.  

 

 

“Một, hai, ba, chuẩn bị… Bắt đầu!”  

 

 

Tiếng nói vừa dứt, Tần Kiệt và Hoàng San San đồng thời vọt lên phía trước.  

 

 

Quả không hổ danh là dân chuyên nghiệp.  

 

 

Tốc độ xuất phát rất nhanh.  

 

 

Một giây sau đã bỏ lại Tần Kiệt ở phía sau.  

 

 

Tần Kiệt tặc lưỡi.  

 

 

Có cần phải nhanh vậy không?  

 

 

Cái này là chạy cự ly dài 10km đấy, so sức chịu đựng và sức bền, chứ có phải so tốc độ đâu.  

 

 

Bắt đầu nhanh như chớp, về sau còn kiên trì nổi không?  

 

 

Anh cảm thấy rất hoài nghi.  

Cô là phụ nữ không sao cả, nhưng mà tôi, mẹ kiếp, tôi là đàn ông đấy!