Giấc Mơ Triệu PhúChương 389
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 389

Chương 389: “Tôi cũng không thấy!”

“Chuyện này…”, Tần Kiệt nâng cầm, bắt đầu suy nghĩ, bỗng nhiên, mắt anh sáng rực lên, kề sát vào tai Tào Bác, thì thầm mấy câu.  

 

 

“Cậu có chắc làm được không đấy?”, Tào Bác có hơi hoài nghi.  

 

 

“Không thử thì làm sao mà biết là có được hay không?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Được…! Tôi nghe lời cậu!”, Tào Bác tán thành đề nghị của Tần Kiệt.  

 

 

“Ôi, mau nhìn đi, trên đất có một cái túi tiền thật dày, thoạt nhìn chắc cũng… Ba mươi ngàn tệ đấy! Là của ông chủ nào làm rơi vậy nhỉ?”  

 

 

Giọng nói rất lớn, số tiền càng lớn hơn, lên đến ba mươi ngàn tệ.  

 

  

Đây quả thực không phải là con số nhỏ.  

 

 

Ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đại lý kia.  

 

 

“Ở đâu, ở đâu vậy?”  

 

 

“Á, các người đừng có xô đẩy, tất cả đều tiến vào đi!”  

 

 

 “Nhường một chút, chúng ta là người tốt, không thể nhặt của rơi được!”  

 

 

“Tất cả đừng có xô đẩy nữa, nhường một chút, xem xem là ví của ai!”  

 

 

“Kiệt Tử, mau nhìn qua kia!”  

 

 

“Thật đúng là, văng đến chỗ giám đốc Hoàng rồi! Mau qua đó tìm!”  

 

 

Tần Kiệt cùng Tào Bác kẻ xướng người họa, vừa la hét vừa lách vào trong, khiến cho đám đại lý ở phía trước vội vàng né sang một bên.  

 

 

Nhìn dáng vẻ của Tần Kiệt và Tào Bác không giống như đang nói dối.  

 

 

Mọi người cũng nhốn nháo tìm ví tiền trên mặt đất, còn có người vô thức kiểm tra trên người mình, xem có rớt mất ví hay không.  

 

 

Vốn dĩ là đội ngũ xếp hàng thành từng tầng ngay ngắn, thoáng cái trở nên rối loạn.  

 

 

Tần Kiệt và Tào Bác không ngừng lợi dụng sơ hở, nhanh chân chen đến bên cạnh giám đốc Hoàng.  

 

 

“Cmn! Bọn họ, bọn họ thật sự tiến vào!”  

 

 

“Sao có thể? Vậy mà cũng vào được à? Có dễ quá không vậy?”  

 

 

“Má nó, chẳng lẽ do tôi uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác à?”  

 

 

“Anh không có uống nhiều, bọn họ thật sự tiến vào!”  

 

 

“Má nó, trâu bò vậy!”  

 

 

“Chuyện này… Đúng là quái lạ mà!”  

 

 

Đám người trẻ tuổi ở bàn số 20 đều đờ ra.  

 

 

Từng người từng người anh nhìn tôi, tôi nhìn ảnh, cả bọn đều ngơ ngác.  

 

 

Lúc Tần Kiệt cùng Tào Bác đi qua đó, bọn họ còn mỉa mai, không ngờ là hai người kia lại có thể nhanh chóng tiến vào.  

 

 

Tuy rằng cách thức có hơi khó đỡ, nhưng đúng là đã đi vào.  

 

 

Đây đúng thật là tát thẳng vào mặt bọn họ, vừa nóng rát, vừa đau đớn.  

 

 

Phía bên này.  

 

 

“Này, anh bạn trẻ, cậu nói ví tiền văng đến chỗ giám đốc Hoàng à? Sao tôi không thấy vậy?”  

 

 

Đại diện của đại lý thành phố Kinh cau mày hỏi.  

 

 

“Đúng vậy, tôi cũng không phát hiện!”, người của đại lý thành phố Hán cũng gật đầu.  

 

 

“Làm gì có! Tôi tìm cả buổi cũng có thấy gì đâu!”  

 

 

“Tôi cũng không thấy!”  

 

 

“Anh bạn trẻ, cậu chắc chắn ví tiền bị đá vào trong à?”, Mã Trân Trân nghi ngờ hỏi.  

 

 

Nghe vậy, tất cả đại diện của các đại lý đều đồng loạt nhìn về phía Tần Kiệt và Tào Bác, vẻ mặt mỗi người đều lộ rõ nghi ngờ.  

 

 

Bọn họ cứ cảm thấy có gì đó sai sai.  

 

 

“Tôi có thể gọi chị là chị Mã hay không?”, Tần Kiệt cười hỏi.  

 

 

“Đương nhiên là được!”, Mã Trân Trân không phản đối.  

 

 

Dù sao tuổi của Tần Kiệt và Tào Bác cũng nhỏ hơn cô ta, cùng là đồng nghiệp với nhau, gọi một tiếng chị Mã cũng không có vấn đề gì.