Giấc Mơ Triệu PhúChương 313
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 313

Chương 313: Tôi là đàn ông đấy.

“Tôi thấy thầy Tôn cũng đang chú ý đến người cầm đuốc trong Thế vận hội, từ sau chuyện của Đường Ba thì tư cách cầm đuốc của cậu ta cũng đã bị hủy bỏ rồi!”  

 

“Hai sinh viên đại học nộp đơn, giờ chỉ còn lại một mình anh!”, Tô Nhuệ nói.  

 

 

“Phải, quá tốt rồi!”

 

Đường Ba bị lock out, đương nhiên hi vọng của Tần Kiệt sẽ lớn hơn.  

 

Hiện giờ cũng đã cuối tháng 2.  

 

 

Rất nhanh sẽ đến tháng 3.  

 

 

Không bao lâu nữa người cầm đuốc thế vận hội thành phố Hán sẽ được công bố.  

 

 

Trong khoảng thời gian ngắn có thể tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng thì tạo ra bấy nhiêu.  

 

  

“Giám đốc Tô, về chuyện người cầm đuốc cô thúc giục Tôn Triêu Dương làm việc nhanh hơn đi! Tiếp theo, tôi còn có một nhiệm vụ muốn giao phó cho cô làm!”   

 

 

“Giám đốc Tần cứ nói, muốn tôi làm gì vậy?”, Tô Nhuệ rất mong chờ hỏi lại.  

 

 

“Đợi chút ~”, Tần Kiệt chỉ nói một nửa, rồi viết lên trên giấy một loạt các tên.  

 

 

Sau đó giao cho Tô Nhuệ.  

 

 

“Người trên đây, cô nhất định phải nhớ kỹ, nhớ được rồi thì lập tức thiêu hủy tờ giấy đi!”, Tần Kiệt dặn dò.  

 

  

“Chỉ vậy thôi?”, Tô Nhuệ cứ nghĩ Tần Kiệt sẽ giao phó cho cô một dự án khó khăn nào đó.  

 

 

Dù sao cô cũng thuộc bộ phận đầu tư, kết quả Tần Kiệt chỉ bảo cô nhớ mấy cái tên.  

 

 

Để làm gì chứ?  

 

 

“Đúng, trước tiên cô cứ nhớ mấy cái tên này đã! Nhất định phải nhớ kỹ, chuyện tôi yêu cầu cô nhớ cái tên này không thể cho bất kỳ ai biết! Một mình cô biết là được rồi! Đây chính là bí mật lớn nhất của công ty chúng ta, đã hiểu chưa?”, Tần Kiệt lại cường điệu nhắc nhở Tô Nhuệ.  

 

 

Tô Nhuệ tò mò.  

 

 

Mấy cái tên thôi mà, có cần phải làm đến vậy không?  

 

 

Còn là bí mật lớn nhất của công ty.  

 

 

Thật hay giả vậy?  

 

 

Nhưng nhìn thái độ của Tần Kiệt không giống như đang nói đùa.  

 

 

Rất chân thật.  

 

 

Tô Nhuệ cũng hiểu được Tần Kiệt không đùa.  

 

 

“Được, tôi biết rồi! Giám đốc Tần yên tâm! Sau khi nhớ rồi thì tôi nên làm gì?”, Tô Nhuệ không nghĩ Tần Kiệt chỉ muốn mình nhớ mấy cái tên.  

 

 

Chắc chắn có ý tứ khác.  

 

 

“Đợi cô nhớ hết tên, tôi sẽ nói cô nghe!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Ồ ~”  

 

 

Tô Nhuệ quay người nhìn: “Còn thần bí như vậy nữa! Được, tôi sẽ nhanh chóng ghi nhớ, đến khi nhớ rồi tôi muốn biết anh yêu cầu tôi nhớ một loạt tên này để làm gì?”  

 

 

“Yên tâm, tuyệt đối không để cô nhớ vô ích đâu! Không có việc gì khác thì cô về ra ngoài trước đi!”, Tần Kiệt cười cười.  

 

 

“Được! Hi vọng anh không trêu đùa tôi, nếu không…”.  

 

 

“Nếu không thì sao?”, Tần Kiệt nhìn chằm chằm Tô Nhuệ.  

 

 

“Nếu không, hừm, tôi sẽ chế ngự anh!”, Tô Nhuệ nói.  

 

 

Tần Kiệt: “…”  

 

 

Phốc~  

 

 

Tô Nhuệ lắc mông rời đi.  

 

 

Lại khiến Tần Kiệt nhìn đến mê mẩn.  

 

 

Sau đó, lắc lắc đầu.  

 

 

Tô Nhuệ này, còn muốn chế ngự anh sao.  

 

 

Tôi là đàn ông đấy.  

 

 

Cô tính chế ngự tôi thế nào?  

 

 

Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú với cô, tuổi tác cũng không thích hợp, nếu muốn chế ngự thì để giám đốc Châu phục tùng cô thì hơn.  

 

 

Cô chính là người tôi đã nhắm đến cho giám đốc Châu đấy.  

 

 

Đừng làm lung lay chủ ý của tôi.  

 

 

Tần Kiệt nở nụ cười rồi gọi điện thoại cho Lưu Tuấn Mai.  

 

 

Lưu Tuấn Mai liền đi tới gặp anh.  

 

 

“Giám đốc Tần, thật xin lỗi, tôi…”.  

 

 

“Dì Mai, không cần phải tự trách! Chuyện kia tôi sớm đã biết, chỉ có điều không nói cho dì thôi! Mục đích không muốn để cô ấy phát hiện ra!”, Tần Kiệt trấn an Lưu Tuấn Mai.  

 

 

“Nhưng mà…”.  

 

 

“Dì Mai, tôi đã nói rồi không liên quan đến dì, đừng tự trách mình! Tính cách của dì, tài năng của dì tôi đều biết. Nói chuyện khác đi…”.  

 

 

“Giám đốc Tần, nói chuyện gì vậy?”, Tần Kiệt là ông chủ lại luôn mở miệng gọi mình là dì Lưu, khiến Lưu Tuấn Mai cảm thấy không thích hợp lắm.  

 

 

Tuổi tác của mình đúng thật lớn hơn Tần Kiệt.  

Nhưng giờ đang ở công ty.