Giấc Mơ Triệu PhúChương 469
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 6 lượt Giới thiệu Một đời sống lại, anh sẽ không lặp lại sai lầm kiếp trước, để bản thân bị người hãm hại, lừa gạt, rơi vào nợ nần, Anh quyết tâm thay đổi hết thảy, phải sống thật tốt, phụng dưỡng cha mẹ, cũng phải là người làm nên sự nghiệp, sống cuộc đời thật ý nghĩa. Năm 2007 riền kinh tế toàn cầu dần bão hòa, và năm 2008 sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu nám chặt cơ hội nghìn năm khó gặp nảy thỉ trong tương lai không nói việc tới việc trở thành một nhân vật có cấp bậc như Jack Ma, trở thành một triệu phú thậm chí là tỷ phú cũng đều có khả năng Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 469

Chương 469: Tần Tuyết có chút xúc động.

Thứ sáu, sân bay quốc tế thành phố Hán.  

 

 

Đây là lần đầu tiên Tần Kiệt ngồi máy bay kể từ sau khi sống lại.  

 

 

“Anh nói là chuẩn bị quà cho cô em mà?”, Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt với hai tay trống không, cau mày hỏi.  

 

 

“Em nhắm mắt lại đi thì anh mới nói với em!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Rốt cuộc là cái gì mà thần bí thế?”, Tần Tuyết tò mò.  

 

 

“Em cứ nhắm mắt trước đi!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Thôi được, thôi được, nhắm mắt thì nhắm mắt!”, Tần Tuyết từ từ nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười, cũng có chút chờ mong.  

 

  

Tần Kiệt rốt cuộc là mua gì để tặng cho cô đây.  

 

 

Cô rất mong chờ.  

 

 

“Được rồi, có thể mở mắt được rồi!”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Woa!”  

 

 

 Tần Tuyết mở mắt.  

 

 

Bỗng nhiên, cô ngây người ra.  

 

 

Bởi vì cô nhìn thấy trên tay Tần Kiệt cầm một album ảnh.  

 

 

“Album ảnh?”  

 

 

Tần Tuyết không hiểu lắm.  

 

 

Album ảnh thì có gì đáng giá để tặng cho cô.  

 

 

“Tại sao lại tặng album ảnh?”, Tần Tuyết hỏi.  

 

 

“Em mở ra xem không phải sẽ biết hay sao?”, Tần Kiệt nói.  

 

 

“Ừm, được thôi!”, Tần Tuyết nhận lấy album ảnh, mở ra trang đầu tiên.  

 

 

Là bức ảnh chụp chung của cô và Tần Kiệt.  

 

 

Địa điểm là núi Ma, ở khu thắng cảnh Đông Hồ.  

 

 

Lúc đó cô đi đã mệt rồi, muốn đổi giày với Tần Kiệt, Tần Kiệt cũng đổi nên mới có tấm ảnh này, Tần Kiệt đi giày cao gót còn cô đi giày thể thao nam.  

 

 

Lúc Tần Tuyết nhìn thấy bức ảnh này, liền nhớ lại khung cảnh lúc đó.  

 

 

Cô có chút xúc động.  

 

 

Tục ngữ nói đúng, một người con trai có đối xử tốt với một người con gái hay không, không phải là nghe những lời ngon tiến ngọt của anh ta mà xem thường ngày anh ta có chu đáo, quan tâm đến người đó hay không.  

 

 

Núi Ma tuy rằng không cao nhưng có rất nhiều bậc thang.  

 

 

Khi leo núi đã mệt rồi, con gái vẫn hy vọng được bạn trai chăm sóc.  

 

 

Tần Kiệt đã làm được điều đó, còn cõng Tần Tuyết suốt chặng đường.  

 

 

Nhìn từ điểm này, Tần Kiệt đã chăm sóc Tần Tuyết rất tốt, rất tận tâm.  

 

 

Tần Tuyết mỉm cười.  

 

 

Cô lại xem bức ảnh thứ 2, là ảnh một mình cô.  

 

 

Trong ảnh là Tần Tuyết đội mũ lưỡi trai, bước đi trên bãi biển Đông Hồ, hai cánh tay tạo thành hình trái tim, cười rất vui vẻ.  

 

 

Tần Tuyết nhớ lại lúc đó.  

 

 

Cô và Tần Kiệt dạo chơi ở bãi biển Đông Hồ.  

 

 

Hai người chơi rất vui.  

 

 

Tần Tuyết cứ thế chơi đùa, không cẩn thận làm rơi cái mũ xuống biển và bị sóng cuốn đi.  

 

 

Tần Kiệt muốn nhảy xuống biển để nhặt cái mũ, nhưng tốc độ của sóng quá nhanh, anh chưa kịp nhảy xuống thì mũ đã bị cuốn đi ra xa.  

 

 

Tần Kiệt không muốn Tần Tuyết bị nắng chiếu nên đã đội mũ của anh lên đầu cô, còn anh thì đầu trần đội nắng chói chang, không ngừng chụp ảnh cho Tần Tuyết.  

 

 

Sau khi trở về thì cả người Tần Kiệt đều chị cháy đen, tý nữa thì thành người da đen.  

 

 

Lúc đó, Tần Tuyết rất đau lòng.  

 

 

Nhưng Tần Kiệt lại nói một câu: đàn ông sao có thể để người phụ nữ của mình chịu khổ được, đen thì đen chứ sao.  

 

 

Người phụ nữ của anh trắng là được rồi, đã trắng rồi thì xấu cũng thành đẹp hết !  

 

 

Tần Tuyết nghe thấy liền bật cười, tất nhiên cũng rất cảm động.  

 

 

Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ lúc đó vẫn còn rất sốn động, chỉ mới như ngày hôm qua.  

 

 

Tần Tuyết có chút xúc động.  

 

 

Cô lật sang tấm thứ ba.