Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 562

Chương 562: Đúng vậy, chính là sáu cái.

Hắn phải tiếp tục siêng năng tu luyện, tuyệt không thể lười biếng.  

             Mở cửa sổ ra, nhìn ánh trăng phía ngoài một chút, hắn lấy ra Nhật Nguyệt bảo kính từ trong túi trữ vật, đặt ở trên bàn sách phía trước cửa sổ, ngửa ra một mặt khắc hình nguyệt lượng đối mặt với ánh trăng.  

             Hắn nhìn mặt kính một chút, đang muốn rời đi, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại cầm lên Nhật Nguyệt bảo kính, soi vào mặt mình.  

             Trong gương âm trầm lờ mờ, xuất hiện mặt của hắn, mặc dù có ánh trăng chiếu rọi, vẫn âm u quỷ dị như cũ.  

             Ngay khi hắn buông xuống tấm gương, mặt kính đột nhiên “Ba” một tiếng, giống như mặt nước bình tĩnh đột nhiên bị đánh nát, tạo nên từng vòng gợn sóng, khuôn mặt trong gương c*̃ng đột nhiên vỡ vụn, trở nên càng thêm quỷ dị đáng sợ.  

             Hắn sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy trên bày tay đang cầm tấm gương truyền đến cảm giác nhói nhói, cuống quít buông xuống, lại đột nhiên phát hiện tấm gương giống như dính trên ngón tay, đồng thời, toàn bộ thân thể hắn vậy mà định tại chỗ, không có cách nào động đậy.  

             Gợn sóng trong gương chậm rãi khuếch tán, đến chỗ biên giới khung kính mới biến mất không thấy gì nữa.  

             Ước chừng một khắc đồng hồ sau, mặt kính dần dần khôi phục bình thường.  

             Đồng thời, khuôn mặt của hắn lại hoàn chỉnh xuất hiện trong gương, nhìn qua vẫn âm khí âm u như cũ, nhưng luôn cảm giác chỗ nào không giống.  

              Cẩn thận quan sát, con ngươi tựa hồ trở nên càng thêm đen nhánh sáng bóng, nhìn vào trong gương, thâm thúy khó lường, giống như bầu trời đêm.  

             Lúc này, hắn phát hiện tay của mình cũng có thể động, vội vàng nới lỏng ngón tay ra, đặt tấm gương ở trên bàn sách.  

             Nhìn kỹ chỗ ngón tay vừa mới phát ra đau đớn, phát hiện nơi đó xuất hiện một vết thương nho nhỏ, có máu tươi từ bên trong tràn ra ngoài.  

             Hắn sửng sốt một chút, nhìn về chỗ trên gương mà hắn vừa mới cầm.  

             Nơi đó cũng không có vết máu.  

             Hắn do dự một chút, lấy giọt máu tươi tràn ra bên trên đầu ngón tay kia nhỏ lên mặt kính khảm nạm Nguyệt Lượng.  

             Máu tươi vừa rơi vào mặt kính, mặt kính đột nhiên giống như nước giếng bình tĩnh bị giọt mưa đánh tan, tạo nên một tia gợn sóng.  

              Giọt máu tươi kia trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.  

             Mà mặt kính c*̃ng rất nhanh khôi phục bình thường.  

             Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy hồ nghi, vừa cẩn thận quan sát một hồi, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào.  

             Ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, rơi vào trong gương âm u.  

             Hết thảy đều bình tĩnh như lúc ban đầu.  

             Kỳ quái?  

             Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, lại chờ đợi trong chốc lát, thấy vẫn không có bất kỳ tình huống dị thường nào phát sinh, đành phải rời đi.  

             Ra cửa, đi đến Linh Thiền Nguyệt cung.  

             Hôm nay đáp ứng Bách Linh, đêm nay sẽ đi thỉnh an đại tiểu thư.  

             Mặc dù Tần đại tiểu thư căn bản không quan tâm.  

             Đương nhiên, hắn đi thỉnh an cho Tần đại tiểu thư cũng không phải thật vì đi gặp nàng.  

             Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.  

             Cửa sân mở ra, ánh trăng trong sáng chiếu xuống trong tiểu viện.  

             Trong tiểu viện không có một ai.  

             Lạc Thanh Chu vào cửa, trực tiếp đi hậu viện.  

             Cửa trước vườn hoa.  

             Dây leo vờn quanh, lá xanh hoa hồng.  

             Bách Linh một bộ phấn váy, cầm trong tay một đóa hoa, đang thanh tú động lòng người tựa nơi đó đá lấy chân, ngắt cánh hoa, miệng đang đếm số:  

             – Một, hai, ba, năm, sáu…  

             – Làm sao không có số bốn?  

             Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần hỏi.  

             Bách Linh nghe vậy ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một vòng nghi hoặc:  

             – Bốn? Có con số này sao?  

             Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, giơ lên năm ngón tay ra, điểm từng đầu ngón tay:  

             – Một, hai, ba, bốn, năm… Cái này không phải bốn sao?  

             Bách Linh giật mình, giơ lên ngón tay của mình, giơ ra bàn tay rồi bắt đầu đếm:  

             – Một, hai, ba, năm, sáu…  

             Lạc Thanh Chu: – …  

             – Bách Linh, ngươi có mấy cái ngón tay?  

             Hắn hỏi.  

             Bách Linh nghĩ nghĩ, giơ ra bàn tay của mình, rất chân thành đếm mấy lần mới đáp:  

             – Sáu cái.  

             Lạc Thanh Chu: – ???  

             Bách Linh đếm số trên đầu ngón tay cho hắn nhìn:  

             – Một, hai, ba, năm, sáu… Một, hai, ba, năm, sáu, cô gia người nhìn, sáu cái đây.  

             Lạc Thanh Chu nói:  

             – Một bên sáu cái, cộng lại vẫn là sáu cái?  

             Bách Linh gật đầu, một mặt đương nhiên:  

             – Đúng vậy, chính là sáu cái.  

             Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn nàng.  

             Vốn cho rằng nàng cố ý đang trêu chọc mình, nhưng nhìn biểu lộ trên mặt nàng rất nghiêm túc, nhưng không giống lắm.  

             Do dự một chút, hắn nhẹ giọng hỏi:  

             – Bách Linh, ngươi có phải không biết đếm số hay không?  

             Vừa nghe lời này, Bách Linh lập tức nổi giận, hai tay chống lên bờ eo thon, dậm chân nói:  

             – Cô gia! Người vũ nhục người ta.  

             – Bạch! Bạch! Bạch!  

             Trong viên đột nhiên truyền đến âm thanh Hạ Thiền luyện kiếm.  

             Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bên trong, nói:  

             – Ngươi trước chờ ở đây, ta đi vấn an đại tiểu thư, chào Hạ Thiền cô nương, lập tức liền ra.