Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 522

Chương 522

Không cần thiết lại bịt tai mà đi trộm chuông, lừa mình dối người.   

             – Tiểu Điệp, tối hôm qua… Ngươi ở đâu?   

             Ra khỏi phòng, Lạc Thanh Chu hiếu kỳ hỏi.   

             Tối hôm qua tiểu nha đầu này sẽ không ngủ ở bên cạnh đó chứ?   

             Tiểu Điệp phơi xong một bộ y phục cuối cùng, xoay người nhìn hắn, vẻ mặt vô c*̀ng nghi hoặc đáp:   

             – Tối hôm qua nô tỳ ngủ trên giường, không phải ngủ cùng công tử ở một chỗ à? Thế nào?   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng bày ra vẻ mặt mờ mịt, muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, nói:   

             – Không sao đâu, dọn cơm đi.   

             Đoán chừng hỏi cũng như không hỏi, tiểu nha đầu này không phải bị khiêng đi, chính là bị làm choáng.   

              – Nha.   

             Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, lập tức ra khỏi tiểu viện, đi tới phòng bếp bưng bữa sáng.   

             Lạc Thanh Chu rửa mặt xong, ăn bữa sáng, bàn giao tiểu nha đầu một tiếng liền đi ra cửa.   

             Vẫn như cũ là nhảy ra ngoài từ tường viện cửa sau.   

             Trong hẻm nhỏ yên lặng không người.   

             Hắn mang lên trên mặt nạ, lấy ra một kiện áo bào đen từ trong túi trữ vật mặc vào, lập tức đi ra hẻm nhỏ, đến tụ bảo các.   

              Trên lầu tụ bảo các, Đao tỷ, Ngô Khuê, thanh niên nam tử gọi Chu Bá Ước và Nam Cung Mỹ Kiêu đều tới.   

             Còn nhiều thêm một thiếu nữ khả ái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa, mặc giáp da váy ngắn.   

             – Chào Sở ca ca, ta gọi Sở Tiểu Tiểu, chúng ta cùng họ nha. Bây giờ ta và Sở ca ca cũng là tu vi Luyện gân, về sau còn xin Sở ca ca chỉ giáo nhiều hơn.   

             Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn thấy hắn đi lên, chủ động bày ra vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu mình, nhìn có chút như quen thuộc.   

             Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, một lần nữa tự giới thiệu.   

             – Tốt, xuất phát!   

             Đao tỷ khiêng đao bản rộng đứng dậy, dẫn đầu đi xuống cầu thang.   

             Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay vậy mà c*̃ng mặc một thân váy đen, trên chân đẹp thon dài gợi cảm mang tất đen, vậy mà có chút phối hợp cùng thân áo đen của Lạc Thanh Chu.   

             – Bản tiểu thư hôm nay gọi Thu Điệp, cũng đừng gọi sai.   

             Lúc xuống lầu, nàng lãnh ngạo liếc mắt nhìn hắn, lắc lắc b* m*ng eo nhỏ, đi phía trước hắn, chủ động mở miệng lạnh lùng thốt.   

             – Nha.   

             Lạc Thanh Chu căn bản không có muốn gọi tên nàng.   

             Thu Điệp?   

             Thu nhi và Tiểu Điệp sao?   

             Chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ danh tự Tần phủ đều bị nàng chắp vá lung tung dùng tới một lần.   

             Mấy người lên xe ngựa.   

             Ngoại trừ thiếu nữ Sở Tiểu Tiểu một đường ríu ra ríu rít nói không ngừng ra, những người khác rất ít khi mở miệng nói chuyện.   

             Rất nhanh đi tới Hắc Mộc lâm.   

             Sau khi xuống xe, Đao tỷ lặp lại lời trước đó lần nữa.   

             Nhưng vẫn không có ai bỏ tiền ra thuê nàng.   

             Bất quá Sở Tiểu Tiểu chủ động nói muốn tổ đội cùng mọi người.   

             Nàng đầu tiên hỏi Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay gọi Thu Điệp, trực tiếp bị không để ý tới, sau đó lại hỏi Ngô Khuê và Chu Bá Ước, đều bị vô tình từ chối.   

             Cuối cùng, ánh mắt nàng điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Lạc Thanh Chu.   

             Nhưng lúc này, ánh mắt và lực chú ý của Lạc Thanh Chu lại nhìn về phía một chiếc xe ngựa khác cách đó không xa vừa tới.   

             Một thân ảnh đi xuống xe ngựa, hết sức quen thuộc.   

             Nhìn kỹ lại là Nhị công tử Thành Quốc phủ, Lạc Ngọc.   

             Con ngươi Lạc Thanh Chu hơi co lại.   

             Trong lòng đang có chút ngo ngoe muốn động, trên xe ngựa đột nhiên lại có hai người đi xuống.   

             Một người trong đó là một lão giả áo xám.   

             Hắn ta mặt trắng không râu, dáng người nhỏ gầy, hai tay dài nhỏ qua gối, trong mắt b*n r* tinh quang bốn phía.   

             Lạc Thanh Chu từng gặp qua hắn ta bên trong Thành Quốc phủ.   

             Tựa hồ họ Mai.   

             Một người khác là một nha hoàn.   

             Nhưng thân hình nàng ta cao lớn, ngũ quan thô kệch, làn da hơi đen, hai cánh tay nhìn rất lớn, bàn chân cũng rất lớn.   

             Giữa trưa hôm qua Lạc Ngọc đi Tần phủ, trong số người mang theo có nàng.   

             Lạc Thanh Chu có chút ấn tượng.   

             Hai người này nhìn qua đều không phải người bình thường, hiển nhiên đều là võ giả, là hộ vệ của Lạc Ngọc.   

             Đao tỷ theo ánh mắt của mấy người nhìn sang.   

             – Công tử Thành Quốc phủ, thường xuyên đi chỗ sâu Hắc Mộc lâm lịch luyện, hắn là ứng cử viên sáng giá nhất của Mạc Thành chúng ta cho việc chiêu sinh Long Hổ học viện.   

             Đao tỷ thấp giọng giới thiệu một câu.   

             Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhìn về phía nàng hỏi:   

             – Đao tỷ, biết được hắn ta tu vi hiện tại là gì không?   

             Đao tỷ lắc đầu:   

             – Chưa có nhìn thấy hắn động thủ, đoán chừng đã đến cảnh giới sau cùng của Võ sinh, thậm chí cảnh giới sẽ cao hơn một chút. Hai người bên cạnh hắn ta đều rất lợi hại, đều là Võ sư, lúc trước động thủ giết qua mấy võ giả không có mắt trong Hắc Mộc lâm.