Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 517

Chương 517

Nhị tiểu thư nói:   

             – Phụ thân làm tự nhiên là đúng, đầu những người kia đâu có sánh bằng bằng chứng thân phận của tỷ phu. Bất quá phụ thân không cần cố ý giẫm lên mấy cái đầu người kia, thật bẩn.   

             Tần Văn Chính nhịn không được tươi cười nói:   

             – Trong lòng ta thư sướng (khoan khoái), hung hăng xả được cơn giận, nhịn không được. Các ngươi nhìn biểu lộ trên mặt những người kia, đặc biệt là Lạc Diên Niên kia và phu nhân của hắn, giống như người câm ăn hoàng liên (khổ, đắng mà không nói ra được), quá mẹ… Quá đã giận.   

             Lạc Thanh Chu nhìn Tần Văn Chính một cái, nghe được trong lòng của hắn đang nói:  【  Mẹ nó sướng quá rồi! Lão tử thoải mái suýt chút nữa thì c** q**n, ở tại chỗ đái lên mặt của đám chó chết kia! Quá đã!!!  】     

             Lạc Thanh Chu: – …   

             – Đúng rồi Thanh Chu, đầu những người kia là từ đâu tới? Không phải Hạ Thiền đi cùng với ngươi sao? Các ngươi cùng đi giết người? Ở nơi nào tìm tới những nghịch tặc Tống gia kia?   

             Tần Văn Chính đột nhiên hỏi.   

             Tống Như Nguyệt c*̃ng nhìn về phía người nào đó đối diện bị khuê nữ của mình không chút nào xấu hổ nắm tay.   

             Lạc Thanh Chu cung kính nói:   

              – Nhạc phụ đại nhân, Hạ Thiền cô nương đưa ta đến cửa ra vào liền rời đi. Còn nàng ở nơi nào giết người, nàng thế nào tìm ra những Tống gia nghịch tặc kia, Thanh Chu cũng không biết. Thanh Chu chỉ biết, Hạ Thiền cô nương rất lợi hại, không gì làm không được.   

             Mặt mũi Tần Văn Chính tràn đầy nghi hoặc:   

             – Kiếm pháp của nha đầu kia xác thực lợi hại, bất quá đầu óc…   

             Tống Như Nguyệt lại thầm đá hắn một cước.   

             – Đầu óc còn thông minh hơn nếu so với nhạc mẫu đại nhân ngươi nhiều.   

             Tần Văn Chính đột nhiên nối liền lời nói, nói:   

              – Thanh Chu, về sau phải nịnh bợ thật tốt nha đầu kia, tuyệt đối đừng trêu chọc nàng, Tần gia chúng ta về sau liền dựa vào nàng.   

             Tống Như Nguyệt âm thầm cắn răng.   

             Lạc Thanh Chu cung kính nói:   

             – Vâng, nhạc phụ đại nhân.   

             Tần nhị tiểu thư bên cạnh dựa vào trên bờ vai của hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:   

             – Tỷ phu, Vi Mặc về sau cũng phải hảo hảo nịnh bợ Hạ Thiền, ngươi có chịu không?   

             Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:   

             – Nhị tiểu thư cũng không cần phải như thế?   

             Tần Vi Mặc cười nói:   

             – Đương nhiên là cần.   

             – Khụ khụ.   

             Tống Như Nguyệt khụ khụ một tiếng, nhìn hai người cơ hồ hòa làm một thể, lạnh mặt nói:   

             – Chú ý trường hợp một chút, ta và phụ thân ngươi hai người sống sờ sờ ở trước mặt, các ngươi nghĩ rằng là không tồn tại à?   

             Tần Văn Chính lập tức đứng dậy, vén rèm lên, ngồi ở chỗ đánh xe, ở phía ngoài nói:   

             – Các ngươi tùy tiện, coi như ta không tồn tại.   

             Trong mắt Tần Vi Mặc lộ ra một vòng ý cười, nhìn đối diện nói:   

             – Mẫu thân, người không đi ra bồi tiếp phụ thân sao?   

             – Hừ!   

             Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên, hai tay ôm ngực, hai mắt trợn càng lớn, nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, cả giận nói:   

             – Ta ở lại bồi ngươi.   

             Tần Vi Mặc mím môi một cái, quay đầu nhìn bên cạnh nói:   

             – Tỷ phu, ca ca, phu quân… Thương Vi Mặc một chút có được hay không?   

             – Xoạt!   

             Vén rem lên, Tống Như Nguyệt bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.   

             Tần Văn Chính nhìn nàng nói:   

             – Không phải không muốn đi ra à?   

             Cả khuôn mặt Tống Như Nguyệt đỏ bừng cắn răng nói:   

             – Nha đầu chết tiệt kia, không biết xấu hổ, thật xấu hổ, thật là mất mặt. Lão gia nghe được nàng vừa rồi gọi tiểu tử thúi kia là cái gì không?   

             – Kêu cái gì?   

             – Tỷ phu, ca ca, phu quân…   

             – Ừm?   

             Tần Văn Chính nhìn chằm chằm nàng:   

             – Lại gọi một lần.   

             – Tỷ phu, ca ca, phu quân… A? Lão gia, ánh mắt của ngươi làm sao là lạ?   

             – Không sao đâu… Cái kia, Như Nguyệt, nàng về sau… Có thể hay không c*̃ng gọi ta như thế?   

             – ???   

             – Bốp!   

             – Bốp! Bốp! Bốp!   

             Hậu viện Thành Quốc phủ.   

             Trong gian phòng nào đó truyền đến tiếng mấy cái tát vang dội.   

             Gương mặt Vương thị sưng đỏ, quỳ trên mặt đất, bị đánh miệng đầy máu tươi, lại không rên một tiếng.   

             Lạc Diên Niên đỏ hồng mắt, giống như một đầu dã thú nổi giận, cắn răng quát ầm lên:   

             – Ngu xuẩn! Ngu xuẩn.   

             Lạc Ngọc đứng ở trong viện, nghe tiếng bạt tai các loại tiếng mắng chửi trong phòng, không nhúc nhích.   

             Cả khuôn mặt hắn giấu dưới bóng râm, thấy không rõ biểu lộ phía trên.   

             Hồi lâu sau.   

             Trong phòng bình tĩnh trở lại.   

             – Đầu người thì ta sẽ hủy đi, huynh trưởng ngươi nơi đó, không cần đi. Vô luận bọn hắn hỏi thăm ra sao, ngươi cứ một mực chắc chắn, ngươi chỉ nói với hắn mấy câu, người đã rời đi, về phần đi nơi nào, ngươi cũng không biết.   

             – Chuyện đêm nay, nếu trong phủ có bất cứ người nào truyền đi, ta sẽ đi hỏi ngươi.   

             – Lại nói với ngươi một lần cuối cùng, không được dính vào bất kỳ phạm nhân mưu phản nào! Lần trước giáo huấn, chẳng lẽ còn không đủ? Ngươi trước kia trầm ổn thông minh, ta hi vọng ngươi mau chóng tìm trở về. Trường Thiên đang ở kinh đô phát triển rất tốt, Ngọc nhi sang năm c*̃ng sẽ tiến vào Long Hổ học viện, Thành Quốc phủ ta về sau sẽ càng ngày càng tốt, nếu như bây giờ hủy ở trong tay của ngươi, ngươi cho dù chết một vạn lần, c*̃ng khó chuộc tội lỗi.