Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 287

Chương 287: Nhưng rất nhanh hắn hiểu được

Lạc Thanh Chu nói:   

             – Chính là một bài thơ mà thôi. Mấy bài này đủ chưa?   

             Tần Vi Mặc nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt:   

             – Vi Mặc nếu nói đủ rồi, tỷ phu liền sẽ nói thời gian không còn sớm, nên trở về đi học, đúng không?   

             Lạc Thanh Chu: – …   

             Hắn thật sự chuẩn bị nói như vậy.   

             – Không đủ, Vi Mặc còn muốn.   

             Ngữ khí thiếu nữ giống như đang nũng nịu:   

             – Mà lại mẫu thân vừa rồi cũng đã nói, để tỷ phu hôm nay cứ đợi ở chỗ này, chỗ nào cũng không cần đi.   

              Lạc Thanh Chu nói:   

             – Ta vừa mới rồi muốn hỏi, hiện tại đã là xế chiều, lập tức sắp tới buổi tối, nàng chuẩn bị để cho ta bao lâu nữa rời đi?   

             Tần Vi Mặc cúi đầu xuống, giả bộ như không có nghe được lời hắn, không có trả lời, đổi một tấm giấy tuyên mới.   

             Lạc Thanh Chu tiếp tục mài mực.   

             Trong phòng an tĩnh lại.   

             Sau một lúc lâu.   

              Tần Vi Mặc ôn nhu nói:   

             – Tỷ phu, ta trước vẽ một bức tranh, nếu ngươi đứng mỏi chân, đi trên giường nghỉ ngơi là được. Chờ một lúc Vi Mặc cần ngươi lại gọi, có được hay không? Ngươi đứng ở chỗ này, Vi Mặc có chút xấu hổ vẽ không đẹp.   

             Lạc Thanh Chu thấy sắc trời còn sớm, nghĩ đến hiện tại nếu rời đi, bị vị nhạc mẫu đại nhân kia biết, đoán chừng sẽ bị trách mắng một trận, đành phải nhẹ gật đầu.   

             – Tỷ phu, trên giường có sách, đều là sách ngươi bình thường đọc, ngươi nhàm chán có thể nhìn.   

             Tần Vi Mặc ôn nhu nói.   

             Lạc Thanh Chu nghe vậy nhìn nàng một cái, nhớ tới lần trước nàng nói nàng đang đọc những sách này, chờ qua tết sẽ ra đề mục thi cho hắn, trong lòng chỉ có ấm áp, đi tới.   

             Đi vào trước giường mỹ nhân, hắn lại do dự một chút.   

             Tối hôm qua vị nhạc mẫu đại nhân kia nằm ở chỗ này, nếu biết hắn đi lên ngồi qua, có thể chôn hắn tại chỗ hay không?   

             Dù sao đã ngồi qua.   

             Lạc Thanh Chu không có nghĩ nhiều, ngồi lên, cầm lên vài cuốn sách từ bên cạnh, nghiêng người trên giường, tùy ý liếc nhìn.   

             Trong phòng hơi ấm hun hun, yên tĩnh im ắng.   

             Chỉ có âm thanh bút mực ngẫu nhiên, âm thanh lật sách.   

             Lạc Thanh Chu nằm nghiêng trên mềm giường, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, híp con mắt lại.   

             Một lát sau.   

             Tần Vi Mặc xoay đầu lại nhìn hắn, nhìn một hồi, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước giường, từ bên trong cầm lên thảm nhung, nhẹ nhàng trùm lên trên người hắn.   

             Sau đó đứng ở nơi đó, mặt mày nhu hòa, hai con ngươi nhẹ nhàng tỏa sáng, lẳng lặng mà nhìn hắn.   

             Không biết qua bao lâu.   

             Nàng đột nhiên cắn cắn môi phấn, đi tới gần, chậm rãi cúi đầu, lông mi rung động, xích lại gần gương mặt hắn đang ngủ say.   

             Mà trên gương mặt trắng nõn của nàng lặng lẽ nhiễm lên hai đóa hoa đỏ ửng.   

             Đúng lúc này, thân thể ngủ say kia lại đột nhiên run lên, miệng lẩm bẩm:   

             – Tiền bối…   

             Thiếu nữ cuống quít lui lại, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng kinh hoảng, nhìn chằm chằm cặp mắt của hắn, thấy hắn không có tỉnh lại, âm thầm thở dài một hơi.   

             Thế nhưng vừa rồi dồn hết tất cả dũng khí, đã sử dụng hết.   

             Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, thở dài một cái bé không thể nghe, xoay người, về tới trước bàn ngồi xuống, một lần nữa cầm bút, nỗi lòng cũng rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh trở lại.   

             – Tiền bối, sao ngươi lại tới đây?   

             Lạc Thanh Chu đang ngủ say đột nhiên ở trong mộng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.   

             Thân ảnh kia toàn thân tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, đang trôi nổi ở trong hư không nhìn hắn, một sợi tóc bay ra từ trong vầng sáng, thân ảnh kia tay áo bồng bềnh, giống như thần tiên.   

             Lạc Thanh Chu mới đầu coi đây chỉ là một giấc mộng.   

             Nhưng rất nhanh hắn hiểu được.   

             Đó cũng không phải mộng đơn thuần, mà vị thần hồn tiền bối kia tiến vào giấc mộng của hắn tìm hắn.   

             Thân ảnh xanh nhạt đứng ở nơi đó, an tĩnh nhìn hắn, cũng không nói chuyện.   

             Lạc Thanh Chu cảm giác khí tức của nàng so với dĩ vãng càng thêm lạnh lùng thanh lãnh, không khỏi có chút thấp thỏm, hỏi lại lần nữa:   

             – Tiền bối, ngài có chuyện tìm ta sao?   

             Hồi lâu sau, âm thanh thân ảnh xanh nhạt không chút tình cảm vang lên:   

             – Đêm nay ba canh, đi Uyên Ương lâu chờ ta.   

             Nói xong, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên như ánh trăng tán loạn, biến mất không thấy gì nữa.   

             Lạc Thanh Chu nằm bên trên giường mỹ nhân đột nhiên run người, mở hai mắt ra, trong đầu vẫn như cũ hiện lên thân ảnh màu xanh nhạt mơ hồ kia.   

             Sau một lúc lâu.   

             Hắn mới dần dần tỉnh táo lại.   

             – Tỷ phu, ngươi thế nào? Gặp ác mộng sao?   

             Tần Vi Mặc đứng người lên, đi tới trước giường, ánh mắt lo lắng mà nhìn hắn.   

             Lạc Thanh Chu để tay xuống bên trong một quyển sách, có chút hoảng hốt đáp:   

             – Không sao đâu.   

             Hắn cúi đầu thấy được trên người đang đắp thảm nhung, giật mình, nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.   

             Bên trên gương mặt thanh lệ của thiếu nữ vẫn như cũ còn lưu lại đôi má đỏ ửng mê người.   

             Lúc chạng vạng tối.   

             Tần Vi Mặc đã làm xong ba bức vẽ.   

             Lạc Thanh Chu ở bên cạnh mài mực, nghiêm túc nhìn tay mềm của nàng múa bút, rải rác mấy bút, liền phác hoạ nhân vật phong cảnh sinh động như thật, không khỏi thầm khen ở trong lòng.