Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 541

Chương 541: Xe ngựa chạy được một hồi.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhắm mắt lại, nắm chặt roi da trong tay, nháy mắt khi ngã xuống đất, lúc đầu muốn thôi động roi da quấn chặt lấy toàn thân của hắn, hung hăng ghìm chặt cổ của hắn, ai ngờ lại đột nhiên bị quyền thứ nhất của hắn đánh đan hải chấn động, nội lực tán loạn…   

             Tiếp theo là quyền thứ hai, quyền thứ ba… Liên tục ba quyền trực tiếp đánh nàng tối sầm mặt mũi, thân thể mềm nhũn, đau đớn cơ hồ muốn hôn mê…   

             – Ầm!   

             Ngay tại thời điểm nàng há to mồm muốn nôn mửa, Lạc Thanh Chu vừa hung ác tung một quyền đánh vào cái cằm của nàng.   

             Mắt nàng lúc này tối sầm lại, ngất đi.   

             – Ầm!   

              Lạc Thanh Chu sợ lực đạo không đủ, lại nặng nề cho cái cằm của nàng quyền thứ hai.   

             Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu xụi lơ, đã buông ra roi trong lòng bàn tay, nhắm mắt nằm trên mặt đất, sớm đã không nhúc nhích.   

             Lạc Thanh Chu ghé vào bên trên thân thể mềm mại của nàng, th* d*c một hồi, nhắm mắt lại, đưa bàn tay tiến vào trong quần áo của nàng, lục lọi khắp nơi, thấy không có khăn tay, trực tiếp “Xoẹt” một tiếng xé rách áo lót bên trong tận cùng nhất của nàng ra.   

             Sau đó lau sạch toàn bộ vôi bột trên mí mắt, khóe mắt, trên mặt, lại lấy ra dầu sớm đã chuẩn bị xong từ trong túi trữ vật, rửa mặt, lại dùng mặt khác của áo lót lau khô, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.   

              Còn tốt, vôi phấn không có rơi vào con mắt.   

             Hắn nhìn về phía thiếu nữ dưới người.   

             Khi còn sạch sẽ thì là bộ dáng lãnh ngạo xinh đẹp cao quý, giờ phút này đã thành một người vôi trắng bóng chật vật không chịu nổi, ngay cả mặt đều không thấy được, toàn bộ tóc c*̃ng biến thành màu trắng.   

             Lạc Thanh Chu do dự một chút, đổ một chút dầu cải lên trên mặt nàng, dùng áo lót giúp nàng lau sạch vôi phấn trên mí mắt và trên mặt.   

             Sau đó lại bắt đầu chậm rãi lau trên cổ mình và vôi phấn các nơi trên toàn thân.   

             Hầu như đều lau sạch sẽ, hắn mới thu hồi đồ, cởi ra roi da vẫn còn đang quấn quanh ở trên mắt cá chân, đứng dậy chuẩn bị rời đi.   

             Trên mắt cá chân bị roi da quấn quanh một vòng máu tươi đã chảy đầm đìa.   

             Hắn đi vài bước, ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu nữ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lại nhìn thoáng qua bốn phía, do dự một chút, đi đến dưới đại thụ bên cạnh ngồi xuống.   

             Đợi khoảng mấy phút sau, vị tiểu biểu tỷ nằm dưới đất kia rốt cục nhúc nhích, lập tức chậm rãi mở mắt.   

             Sửng sốt một hồi, nàng đột nhiên ngồi dậy, hai tay sờ ngực, sắc mặt đại biến, lập tức cúi đầu xuống nhìn, hai tay lại sờ về phía váy của mình và g*** h** ch*n, bờ môi run rẩy.   

             Lạc Thanh Chu ngồi cách đó không xa đứng lên, mở miệng nói:   

             – Yên tâm, không có làm gì ngươi, chỉ s* s**ng mấy lần, sau đó c** đ* lót của ngươi ra, lau lau một chút vôi phấn trên người.   

             Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.   

             – Nhớ kỹ phải nhanh chóng dùng nước sạch tắm, nếu có dầu, trước dùng dầu lau một lần càng tốt hơn. Ngươi lần này khiến ta chảy máu, ta s* s**ng ngươi, dùng đồ lót của ngươi, đều không nợ gì nhau.   

             Lạc Thanh Chu nói xong, không nhìn ánh mắt đáng sợ kia của nàng, quay người rời đi.   

             Trong rừng cây lâm vào yên tĩnh.   

             Không biết qua bao lâu, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng hét to nghiến răng nghiến lợi mà không ngừng run rẩy:   

             – Sở Phi Dương! Bản tiểu thư cùng ngươi không chết không thôi.   

             Lạc Thanh Chu không có tiếp tục lưu lại trong Hắc Mộc lâm, c*̃ng tạm thời không có bán đầu mãng xà kia cho Đao tỷ, sau khi rời khỏi, bỏ ra một viên kim tệ mướn một chiếc xe ngựa, chạy về trong thành.   

             Hôm nay tu luyện đã đủ rồi, thân thể đã đến cực hạn, nên trở về tắm dược thủy, thuận tiện lợi dụng trời chiều tu luyện thần hồn.   

             Xe ngựa chạy được một hồi.   

             Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, thấy trong xe cũng chỉ có mình một người, trên đường cũng rất ít nhìn thấy những võ giả khác, hắn vén màn cửa lên, nhìn phương hướng Tử Hà sơn.   

             Hắn quyết định tới đó thử xem phần mộ của mẫu thân.   

             Buông rèm xuống, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.   

             Thần hồn rất nhanh xuyên thấu qua trần xe, bay ra ngoài, đón mặt trời lên đến chỗ cao, một đường phi nhanh bay về phía Tử Hà sơn.   

             Bởi vì bay ở chỗ cao, hắn vừa quay đầu lại đã có thể thấy rõ chiếc xe ngựa đang chạy trên đại đạo, cho nên cũng không lo lắng.   

             Tốc độ thần hồn phi hành rất nhanh.   

             Không bao lâu, hắn đi giữa sườn núi Tử Hà sơn, nhìn xuống dưới.   

             Phần mộ mẫu thân vẫn như cũ lặng yên tọa lạc ở nơi đó.   

             Bốn phía hoang tàn vắng vẻ, yên tĩnh im ắng, cũng không có bất kỳ cái gì dị thường.   

             Hắn không dám dừng lại thêm, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất trở về, đuổi kịp chiếc xe ngựa kia, thần hồn quay về cơ thể.