Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 531

Chương 531

Nhìn tiểu tử này hiểu chuyện như thế, lại nghĩ tới mẫu thân hắn xác thực đáng thương, trong lòng nàng mềm nhũn, ngữ khí chậm dần nói:   

             – Khó xử cái gì, không có chút nào khó xử. Ngươi là người Tần gia ta, cho ngươi khối đất đai để ngươi mai táng mẫu thân hẳn là nên. Trong mộ tổ Tần gia khẳng định không được, bất quá bốn phía mộ tổ còn có rất nhiều đất đai, đến lúc đó ngươi chọn ngày, trực tiếp dời đi qua là được. Yên tâm đi, chuyện này không người nào dám nói cái gì.   

             Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, cúi đầu cung kính nói:   

             – Đa tạ nhạc mẫu đại nhân, ân tình của Tần gia, Thanh Chu chắc chắn ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên.   

             Tống Như Nguyệt nghe lời này, trong lòng càng mềm mại và vui mừng, trầm mặc một chút, khoát tay nói:   

             – Tốt, đi thôi, chuyện này ta sẽ đích thân nói với nhạc phụ ngươi, nhất định phải để hắn mấy ngày nay quyết định xong luôn cho ngươi.   

             Lạc Thanh Chu lần nữa nói tạ ơn, không còn dám lưu lại, nhìn Tần nhị tiểu thư một chút, quay người rời đi.   

              Chờ sau khi hắn ra cửa, Tống Như Nguyệt vẫn như cũ đắm chìm bên trong cảm xúc ấm áp cùng vui mừng vừa rồi, tự nhủ:   

             – Tiểu tử kia vẫn rất hiểu chuyện.   

             Tần nhị tiểu thư một bên nín cười nói:   

             – Mẫu thân, người vừa rồi không phải nói muốn hung hăng giáo huấn tỷ phu à?   

             Tống Như Nguyệt lấy lại tinh thần, liếc nàng một cái, hừ lạnh:   

              – Mẫu thân giữ gìn mặt mũi của ngươi, sợ ngươi khó xử và đau lòng. Hừ, nếu ngươi không ở đây, tiểu tử kia hiện tại đã quỳ gối trước mặt mẫu thân dập đầu nhận lỗi! Mẫu thân cam đoan phun hắn đầy đầu nước bọt.   

             Tần nhị tiểu thư nín cười, dừng một chút, lại thấp giọng nói:   

             – Mẫu thân, đề nghị kia của Vi Mặc, ngài suy nghĩ thêm một chút? Dù sao tỷ phu cũng không phải người ngoài, ta và tỷ tỷ cũng sẽ không để ý.   

             – Ngươi ngậm miệng! Ngươi nằm mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ.   

             Tống Như Nguyệt trừng mắt cả giận nói.   

             Nghĩ đến hai khuê nữ như hoa như ngọc của mình đến lúc đó c** s*ch quần áo, thân thể trắng bóng cùng một chỗ nằm trên giường hầu hạ tiểu tử kia, bị hắn tùy ý đùa bỡn khi dễ, tim nàng liền quặn đau, đau nhức thấu xương tủy.   

             – Trừ phi ta chết.   

             Nàng nghiến răng nghiến lợi.   

             Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, tắm rửa một phen.   

             Sau đó bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, thần hồn xuất khiếu.   

             Thần hồn vừa thăng lên giữa không trung, đột nhiên phát hiện đầu cửa ngõ hẻm nhỏ ở cửa sau có một thân ảnh đang đứng, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía chỗ cửa lớn và trong hẻm nhỏ.   

             Quả nhiên đang chờ hắn đi ra ngoài.   

             Trời tối người yên.   

             Trên đường phố, người đi đường rải rác.   

             Chợ đêm mấy ngày trước đây đã đánh tan hết nhiệt tình và hưng phấn của đại bộ phận người Mạc Thành.   

             Cho nên chợ đêm đêm nay, rất sớm đã đóng.   

             Lạc Thanh Chu không làm kinh động người ở hẻm nhỏ kia, bay ra Tần phủ, tiếp tục bay hướng về phía trước, cẩn thận tìm kiếm đường đi và trong hẻm nhỏ ở phía trước, nhìn xem phải chăng còn có những người khác giám thị.   

             Trong hẻm nhỏ cách đó không xa, hắn lại phát hiện một người.   

             Ngoại trừ hai người này, cũng không tiếp tục phát hiện người giám thị khác.   

             Xem ra những người kia đã sớm ra khỏi thành.   

             Trong đêm tối hắn nhìn rất rõ ràng, khuôn mặt hai người kia rất lạ lẫm, cũng không phải người của Tống gia, có thể là người Đại phu nhân từ nơi khác mời tới.   

             Tống gia còn lại năm người đoán chừng đã sớm ra khỏi thành mai phục.   

             Nhưng bất kể như thế nào, đêm nay hắn đều muốn đi ra xem một chút phần mộ của mẫu thân, rồi tra rõ ràng những người mai phục đang như thế nào.   

             Hắn một đường đi nhanh, bay hướng về ngoài thành.   

             Nhưng lúc bay qua tường thành nội thành, đột nhiên cảm thấy hai cỗ khí tức nguy hiểm đánh tới.   

             – Sưu ——   

             Hắn cơ hồ không có chút gì do dự, cuống quít lui lại.   

             Sau đó định thần nhìn lại.   

             Trên lầu chót hai tòa lầu quan sát liền nhau trên tường thành, mỗi bên khảm nạm một viên châu to lớn.   

             Hai viên châu đang phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị, nhìn qua thì còn cường đại hơn hai viên châu ở Uyên Ương lâu và Thiên Tiên lâu.   

             Trong lòng hắn lập tức trầm xuống.   

             Sau đó, hắn lại bay lên chỗ cao, nhìn sang lầu quan sát các tường thành còn lại, mái nhà của những lầu quan sát kia vậy mà đều khảm nạm pháp khí viên châu khắc chế thần hồn kiểu này.   

             Trên người hắn cũng chỉ có một cái khăn tay, nhiều nhất chỉ có thể che khuất một viên châu trong đó.   

             Nếu muốn đi qua, nhất định phải đồng thời che khuất hai viên.   

             Đối phương đêm nay khả năng chính mai phục ở ngoài thành, chờ hắn ra ngoài, cũng có thể hoàn toàn muốn đi đào phần mộ của mẫu thân hắn.   

             Cho nên, hắn nhất định phải đi ra xem tình huống một chút.