Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 264

Chương 264: Một tiếng roi vang lên!

Xe ngựa chở bốn người rất nhanh bắt đầu chạy trên đường lớn.   

             Trong xe trầm mặc một hồi.   

             Ngô Khuê nhịn không được hỏi:   

             – Hàn Bắc đâu?   

             Không có người trả lời.   

             Đao tỷ sau một lúc lâu lãnh đạm nói:   

             – Mặc kệ hắn còn ở bên trong hay đã sớm đi ra, ta trước đó nói qua, quá hạn không đợi.   

             Ngô Khuê không nói gì thêm.   

             Tần Nguyệt Mặc mang lấy đôi chân dài, lại lấy ra cái gương nhỏ tinh mỹ, đang thưởng thức dung nhan kiều mị xinh đẹp của mình.   

              Xe ngựa rất mau vào thành, đứng trước cửa ra vào tụ bảo các.   

             Mấy người ước định thời gian ngày mai, sau khi xuống xe, lần lượt rời đi.   

             Lạc Thanh Chu đi mua mứt quả, vừa đi đến một lối đi, đột nhiên phát hiện phía trước có một đạo thân ảnh quen thuộc đang đứng, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hắn.   

             Đầu roi ở giữa cái eo nhỏ nhắn hơi rung nhẹ.   

             – Theo dõi ta?   

             Tần Nguyệt Mặc lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt hiện ra sát cơ.   

              Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:   

             – Không có.   

             Tần Nguyệt Mặc nhìn thoáng qua mứt quả trong tay hắn, không có lại nói tiếp, bước nhanh đi thẳng về phía trước.   

             Lạc Thanh Chu chuẩn bị tiếp tục tiến lên, nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ, trực tiếp rẽ trái tiến vào hẻm nhỏ, quyết định đi từ ngõ hẻm nhỏ, miễn cho lại bị thiếu nữ kia hiểu lầm.   

             Vừa xuyên qua mấy đầu hẻm nhỏ, sắp đến Tần phủ, đột nhiên lại thấy được đạo thân ảnh lãnh khốc kia ở phía trước cửa ngõ.   

             – Quả nhiên là đang theo dõi ta, là muốn cướp tiền, hay là cướp sắc? Hoặc là cả hai đều muốn?   

             Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, rút ra roi da bên hông, tóc dài sau lưng không gió mà bay.   

             Lạc Thanh Chu định tại chỗ, vội vàng giải thích nói:   

             – Tần cô nương, ta thật không có theo dõi ngươi, nhà ta cũng ở phía trước.   

             – Ha ha.   

             Thiếu nữ cầm roi da, trực tiếp đi về phía hắn.   

             Hẻm nhỏ yên tĩnh.   

             Ngoại trừ hai người, cũng không có người khác.   

             Tần Nguyệt Mặc cầm roi da như Linh Xà đong đưa quỷ dị, trong mắt mang theo sát cơ lãnh khốc, từng bước từng bước từ cửa ngõ đi vào trong ngõ.   

             Lạc Thanh Chu nắm chặt mứt quả trong tay, chậm rãi lui lại.   

             – Ba!   

             Một tiếng roi vang lên!   

             Tiếng động rất chói tai vang lên bên trong hẽm nhỏ yên tĩnh.   

             Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy thần hồn run rẩy một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.   

             Hắn không có chút do dự, xoay người chạy đi.   

             Tần Nguyệt Mặc sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.   

             Nàng vừa mới lăng không một roi, mặc dù đánh vào trong không khí, lại có thể chấn nhiếp thần hồn, để cho người ta trong nháy mắt thất thần.   

             Cho dù mấy tên võ giả hôm nay gặp trong Hắc Mộc lâm, cũng không ngoại lệ, đều bị nàng một chiêu này chấn thất thần một cái chớp mắt.   

             Nhưng người này vừa rồi vậy mà không có chút nào dừng lại, xoay người chạy rồi?   

             – Quả nhiên có chút bản sự, khó trách dám theo dõi bản tiểu thư, muốn cướp tiền cướp sắc.   

             Tần Nguyệt Mặc hừ lạnh một tiếng, không có đuổi theo, thu hồi roi, quay người đi ra hẻm nhỏ.   

             Loại tiểu lâu la này, còn không đáng cho nàng lãng phí thể lực đuổi theo.   

             Trở lại trong phủ.   

             Nàng tiến vào hậu viện, nha hoàn hạ nhân trên đường đi cung kính né tránh. Trong phòng tắm rửa một cái, đổi thân quần áo sạch.   

             Nàng ra cửa, đi tìm vị tiểu biểu muội nhu nhu nhược nhược kia, nghe nàng kể chuyện xưa, đọc thơ từ.   

             Thuận tiện, từ thi từ hoặc trong chuyện xưa của tiểu biểu muội lại nghĩ một ra cái tên khác cho ngày mai.   

             Mỗi ngày một cái tên mới, thật ngầu!   

             Lạc Thanh Chu đi đường vòng, ngoặt vào phía sau hẻm nhỏ Tần phủ.   

             Thấy hẻm nhỏ không có người, tháo xuống mặt nạ trên mặt. Thiếu nữ kia là Luyện Cốt cảnh, roi trong tay nhìn qua c*̃ng không đơn giản, rất có thể là pháp khí trong truyền thuyết.   

             Hắn khẳng định không phải đối thủ của người ta.   

             Còn có điểm mấu chốt nhất, đối phương gọi Tần Nguyệt Mặc.   

             Hôm trước lên trên thuyền hoa viết từ, đề danh chính là Nguyệt Mặc.   

             Tống Như Nguyệt, Tần Vi Mặc.   

             Mà theo Đao tỷ tóc bạc nói, thiếu nữ kia trước đó dùng tên gọi Tống Mỹ Kiêu.   

             Họ Tống, gọi Mỹ Kiêu.   

             Nếu như hắn không có nhớ lầm, lúc trước, sau ngày thứ hai bái đường thành thân đêm động phòng hoa chúc, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần đại tiểu thư ven hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, Bách Linh đã từng cố ý lừa gạt hắn, nói Tần đại tiểu thư trên thuyền kia gọi… Nam Cung Mỹ Kiêu.   

             Bởi vì tên gọi kiểu này tương đối ít thấy, cho nên ký ức hắn khắc sâu.   

             Bây giờ nghĩ đến, Tần Nguyệt Mặc, Tống Mỹ Kiêu, hai danh tự này đều cùng tên người có quan hệ bên trong Tần phủ.   

             Nói cách khác, đối phương rất có thể là người bên trong Tần phủ, hoặc là có quan hệ lớn cùng Tần phủ.   

             Hắn ở Tần phủ lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua thiếu nữ kia.   

             Nhưng…   

             Tiểu Điệp đã từng nói, lúc nàng và mấy nha hoàn nói chuyện phiếm biết được, Tần phủ có một quý khách tới từ kinh đô.   

             Mà rất khéo chính là, nghe nói vị quý khách kia vậy mà thường ra khỏi thành đi săn.