Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 372

Chương 372: Cô nương hôm nay tên gọi là gì?

Những thứ này đều cần tiền.   

 

Chỉ cần có tiền, tụ bảo các đều có thể hỗ trợ giải quyết.   

 

 

Cho nên, hắn nhất định phải mau chóng kiếm tiền.   

 

 

Vị thần hồn tiền bối kia nói, chỉ cần hắn dựa vào phương pháp tu luyện của đối phương, lại phối hợp Thần hồn tâm pháp đối phương truyền thụ cho hắn, rất nhanh sẽ tấn cấp đến ngự vật cảnh giới.   

 

 

Đến lúc đó, hắn nhất định phải có một phi kiếm hoặc là vũ khí khác thuộc về mình.   

 

 

 Như vậy, sau này giết người cũng không cần nhục thể tự thân xuất mã.   

 

 

Trời trong gió mát, một phi kiếm nhỏ bé mắt thường khó thấy đột nhiên vạch phá thương khung, “Bá” một tiếng, đâm xuyên yết hầu địch nhân, lập tức lại “Bá” một tiếng bay đi!   

 

 

Chỉ sợ địch nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã không còn mạng.   

 

 

Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành, giết người vô hình, thối lui trong lặng lẽ, tiêu sái tự nhiên, tới lui tự nhiên!   

 

  

Nam nhi nếu như thế, mới không coi là sống uổng phí một đời!   

 

 

Trong lòng Lạc Thanh Chu tưởng tượng tới cảnh sau khi tu luyện có thành tựu, trong đêm tối thần hồn ngự kiếm, rong ruổi tứ phương, nhiệt huyết trong lòng không khỏi bị khuấy động, cảm thấy hưng phấn.   

 

 

Thiếu chút đã không nhịn được cao giọng hát bài Hiệp Khách Hành của Lý Thái Bạch.   

 

 

Ổn định lại cảm xúc một chút, hắn đi mua mấy xâu mứt quả.   

 

 

Mới từ trong hẻm nhỏ đi ra, đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một thân ảnh cao gầy quen thuộc.   

 

 

Thân ảnh kia ngăn ở cửa ngõ, cặp đùi thon dài gợi cảm đẹp đẽ rắn chắc hữu lực bày ra, trước ngực đầy đủ cao ngất đứng thẳng, trong tay cầm một cây roi da màu đen, hai mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, miệng cười lạnh nói:   

 

 

– Tật xấu không bỏ! Tới đi, cướp tiền hay cướp sắc? Có bản lĩnh hôm nay ngươi đừng chạy, bản tiểu thư để ngươi được như y nguyện!   

 

 

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vô ý hỏi:   

 

 

– Cô nương hôm nay tên gọi là gì?   

 

 

Thân ảnh kia hừ lạnh một tiếng, roi da trong tay “Ba” một vang, nói:   

 

 

– Lạc Khiêm Gia!   

 

 

Lạc Thanh Chu: – …   

 

 

– Ba!   

 

 

Âm thanh roi da thanh thúy vang lên trong hẻm nhỏ chật hẹp.   

 

 

Có người đi đường đi ngang qua từ cửa ngõ, kinh hãi nhảy một cái, hướng vào bên trong nhìn kỹ lại, chỉ thấy hai thân ảnh một trước một sau truy đuổi tới lui, rất nhanh đã biến mất ở chỗ sâu trong hẻm nhỏ.   

 

 

Trở lại trong phủ.   

 

 

Lạc Thanh Chu về trước phòng viết hai hiệp « Tam Quốc Diễn Nghĩa » Trưởng công chúa cần, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài tu luyện.   

 

 

Vừa ra cửa, gặp Bách Linh một thân váy áo màu hồng, cầm trong tay một đóa hoa vừa hái, thanh tú động lòng người tựa trên một cây đại thụ trước mặt, nhìn hắn nói:   

 

 

– Cô gia, người tối hôm qua làm chuyện xấu đối với người ta, người phải cho người ta một cái công đạo.   

 

 

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lui vào cửa nói:   

 

 

– Tiến đến, chúng ta đi vào phòng, bây giờ ta sẽ cho ngươi cái bàn giao.   

 

 

Vừa nghe lời này, Bách Linh lập tức đứng thẳng người, một bên nghiêng người nhanh chóng lui về nơi xa, một bên lộ vẻ mặt đau khổ nói:   

 

 

– Cô gia, ta sai rồi, ta không muốn bàn giao. Ta tới là muốn nói cho cô gia, đêm nay lão gia thiết yến, đại hội gia tộc, cô gia nhớ phải đi đó.   

 

 

Lạc Thanh Chu đi ra ngoài nói:   

 

 

– Đứng gần một chút mà nói, ta nghe không được.   

 

 

– Không muốn!   

 

 

Bách Linh cuống quýt lại lui về phía sau mấy bước, vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:   

 

 

– Cô gia giữa ban ngày đã muốn khi dễ người ta sao? Quá phận!   

Lạc Thanh Chu làm bộ muốn đuổi theo.