Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 111

Chương 111: Mặt trời rất nhanh lên tới chính ngọ.

Tiểu Điệp cắn môi, đỏ mắt, trong mắt lệ quang nhẹ nhàng, sững sờ một lát, run giọng nói:

– Công tử… Nô tỳ chỉ là hạ nhân…

Lạc Thanh Chu đưa thay sờ sờ gương mặt non nớt thanh tú của nàng, ôn nhu nói:

– Công tử cũng vậy, đều là hạ nhân. Nhưng ngươi yên tâm, sau này chúng ta cũng không phải nữa, sau này Tiểu Điệp nhà ta, chính là người trên người, ai dám không phục, bản công tử một quyền đánh hắn nát bấy!

Tiểu Điệp “Phốc phốc” cười một tiếng, nước mắt lại rơi xuống, “ Ô” một tiếng nhào vào trong ngực của hắn, hạnh phúc khóc lên.

Hai chủ tớ ôm nhau vuốt ve an ủi trong chốc lát, lại tiếp tục lên núi.

 Trong rừng cây giữa sườn núi, có phần mộ xung quanh rất nhiều cỏ hoang mọc thành bụi.

 Có vài cái không người quản lý, đã sắp sụp, thậm chí có vài phần mộ quan tài đều lộ ra.

Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp xuyên qua rừng cây, qua từng phần mộ rách nát, tìm được phần mộ mẫu thân.

Trước phần mộ, dựng thẳng một tấm bảng gỗ đơn sơ.

Gió táp mưa sa, chữ viết trên tấm bảng gỗ đã mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ nhỏ Lâm thị.

Lạc Thanh Chu bỏ giỏ tiền giấy xuống, đi đến bên cạnh phần mộ, bắt đầu dùng tay rút cỏ hoang phía trên.

 
 Tiểu Điệp đi đến một bên khác hỗ trợ.

Hai chủ tớ bận rộn một hồi, đã nhổ sạch cỏ hoang xung quanh và bên trên phần mộ.

Lạc Thanh Chu đốt giấy diêm, quỳ xuống trước tấm bảng gỗ, nhìn hai chữ “ Lâm thị” phía trên, yên tĩnh không nói.

Kiếp trước mẫu thân sinh ra hắn thì bị bệnh qua đời.

Hắn chưa hề hưởng thụ qua tình thương của mẫu thân, mỗi lần nhìn thấy người khác thân mật đùa giỡn với mẫu thân bọn họ, hắn đều cô độc trốn ở một nơi hẻo lánh, lòng chua xót khó chịu.

Không ngờ kiếp này, vẫn như cũ âm dương cách biệt với mẫu thân.

– Nương, hài nhi đến hoá vàng mã cho người… Hài nhi thành thân, thê tử là một người vô cùng xinh đẹp, là một thiên kim, xinh đẹp như tiên nữ, rất tốt với hài nhi, rất ôn nhu…

– Người trên trời có linh thiêng, an nghỉ đi…

– Người yên tâm, ai ức h**p người, hài nhi nhất định sẽ giúp người đòi lại…

– Người có ơn sinh thành, dưỡng dục, hài nhi chỉ có thể đời sau báo đáp…

Lạc Thanh Chu dập đầu nói nhỏ.

Tiểu Điệp quỳ bên cạnh, nước mắt rơi như mưa.

Tiền giấy cháy biến thành tro tàn, theo cơn gió xoáy lên giữa không trung, bay đi, biến mất không thấy gì nữa.

Một trận gió âm mắt thường khó thấy, giữa phần mộ trong rừng cây vui sướng lướt lên.

Chân núi.

Chủ tớ Lạc Thanh Chu vừa lên núi không lâu, trong rừng rậm bên đường nhỏ khác, có mấy bóng người tụ tập lại.

Trong đó một nam tử gầy nhỏ, bị chen chúc ở giữa.

Mấy người khác vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, khí thế hung hãn, mắt lộ ra hung quang, nhưng lại tất cung tất kính với nam tử gầy nhỏ kia.

– Lão đại, xác định, hắn đã lên núi.

– Cũng chỉ có chủ tớ hai người bọn họ, không nhìn thấy những người khác.

– Chúng ta đã đợi gần một tháng, hôm nay rốt cục cũng có thể làm xong đơn hàng này, rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.

Nam tử gầy nhỏ kia trong mắt tinh quang lấp lóe, âm thanh trầm thấp:

– Lão nhị, lão tứ, các ngươi đánh trước trận đầu. Lão tam lão ngũ, các ngươi vây quanh phía trên, chú ý bốn phía, tạm thời không nên khinh địch. Trước nhìn rõ tình huống lão nhị lão tứ bên kia, ta bọc phía sau.

– Lão đại, chỉ một thư sinh yếu đuối với một tiểu nha hoàn mà thôi, có cần phải cẩn thận như vậy không?

– Lão ngũ, ngươi chính là không hiểu được. Lão đại làm việc, từ trước đến nay một giọt nước không lọt. Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực. Dù sao cũng ở nhà đại hộ nhân gia đi ra, mặc dù bề ngoài chúng ta không nhìn thấy hộ vệ, nhưng không chắc sau lưng người ta không có, nói không chừng chúng sớm chờ trên núi.

– Đúng, vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

– Vậy ta cùng nhị ca đi lên trước thăm dò, nhìn xem có những người khác không?

– Đúng, trước lại gần nhìn xem, có cơ hội, trực tiếp động thủ, lôi đình một kích, trước tiên xử lý thư sinh kia, hoàn thành nhiệm vụ.

– Hắc hắc, lão đại, nha đầu kia ta xem tiểu xảo linh lung, làn da vừa trắng vừa mềm, bộ dáng c*̃ng xinh đẹp thướt tha, chút nữa mấy huynh đệ chúng ta…

– Ít khinh suất! Có tiền dạng nữ nhân gì không có? Tốc chiến tốc thắng, bằng tốc độ nhanh nhất kết liễu bọn họ, nhanh chóng cầm tiền còn lại rời khỏi.

Nam tử gầy nhỏ vẻ mặt tràn đầy tàn khốc.

Mấy người lại thấp giọng thương nghị một phen, rồi tách ra lên núi.

Mặt trời rất nhanh lên tới chính ngọ.

Giữa sườn núi.

Trong rừng cây, khói hương lượn lờ.

Lạc Thanh Chu và Tiểu Điệp quỳ gối đốt hương nến, đốt từng tấm từng tấm tiền giấy.

Trong không khí tràn đầy mùi khói và nhang.

Chữ viết trên tấm bảng gỗ mơ hồ, sương khói dâng lên càng thêm nhìn không rõ.

Bốn phía gió lạnh hô hô, lá cây vù vù, trên đất tro tàn xoáy, bay lả tả khắp nơi.