Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 246

Chương 246: Người nào đó lại là người nào?

Bách Linh không cho hắn cơ hội từ chối, vội vàng đi tới.   

             Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, cúi đầu cáo lui.   

             Bách Linh dẫn hắn vào phòng, ngừng lại tại góc rẽ, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhìn hắn.   

             Lạc Thanh Chu đang muốn gần sát, Bách Linh cuống quít lui lại một bước, đưa tay che miệng, thấp giọng nói:   

             – Cô gia, đêm nay không thể lại khi dễ người ta, thật không thể… Trong tay cô gia còn có hai chuỗi mứt quả, chờ một lúc tiến vào, đều đưa cho Thiền Thiền đi, Thiền Thiền hôm nay… Tâm tình không tốt lắm, cần ăn nhiều đồ ngọt đấy.   

             – Cô gia chịu ủy khuất một chút, lại van cầu nàng đi, được không?   

             Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đang muốn nói chuyện, Bách Linh cúi đầu xuống, cắn môi một cái, ngón tay ngọc nhỏ dài nắm vuốt váy áo, xấu hổ mà nói:   

             – Nếu như cô gia đáp ứng người ta, chờ một lúc… Chờ một lúc người ta liền… Chủ động thưởng cô gia một chút, có được hay không?   

              Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng kiều diễm như hoa cùng con ngươi rung động lòng người, nói:   

             – Được.   

             Bách Linh lập tức như bướm hút mật hoa, xấu hổ đi nhanh về phía trước, đẩy cửa phòng ra, nói khẽ:   

             – Thiền Thiền, cô gia tới thăm ngươi.   

             Lạc Thanh Chu đi vào.   

             Trong phòng không có đèn, đen như mực.   

              Thiếu nữ ôm kiếm, yên tĩnh im lặng đứng trong góc tối, không nhúc nhích.   

             Bách Linh đi qua đốt lên ngọn đèn.   

             Ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng.   

             Nhưng thiếu nữ băng lãnh vẫn như cũ âm thầm đứng trong góc nhỏ, giống như đã cùng hắc ám hòa thành một thể.   

             Lạc Thanh Chu đi tới, đưa lên hai chuỗi mứt quả trong tay, nói khẽ:   

             – Hạ Thiền cô nương, vừa rồi là ta không đúng, hiện tại, ta một lần nữa cầu ngươi ăn kẹo hồ lô, có được hay không?   

             Coi như thiếu nữ này là tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài cần dỗ dành, cầu một cầu hai nếu không sẽ rơi mất một khối thịt.   

             Thiếu nữ lạnh như băng quay mặt chỗ khác, không có để ý hắn.   

             Âm thầm, bên trong đôi mắt dưới lông mi có chút rủ xuống, có sương mù thật mỏng đang tràn ngập.   

             Lạc Thanh Chu lại nói:   

             – Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi ăn kẹo hồ lô…   

             Bách Linh sáng mắt lên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy ra khỏi gian phòng, rất nhanh lại chạy vào, cầm trong tay một đóa hoa tươi mới hái, đưa tới trong tay Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:   

             – Cô gia, cắm đóa hoa này lên lỗ tai Thiền Thiền, nói vài lời… Nói vài lời giống ngươi vừa nói với ta như thế… Mông ngựa đó…   

             Lạc Thanh Chu: – …   

             Bách Linh lại tiến đến bên tai hắn nói:   

             – Thiền Thiền đau bụng vài ngày, thật đáng thương, cô gia liền dỗ dành nàng đi. Cùng lắm thì chờ một lúc ta… Ta lại thưởng thêm cho cô gia mấy cái, có được hay không?   

             Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, thấp giọng nói:   

             – Nàng có thể đột nhiên cho ta một kiếm hay không?   

             Bách Linh thấp giọng nói:   

             – Sẽ không, cô gia nhanh đi, ta cam đoan.   

             Lạc Thanh Chu lại do dự một hồi, đi lên trước, tay run run, cẩn thận từng li từng tí đem hoa trong tay, c*m v** trong mái tóc thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh đang nghiêng người trước mặt, sau khi nhìn thấy bông hoa vững chắc, nhanh chóng thu tay lại, suy nghĩ một chút, nói khẽ:   

             – Hạ Thiền cô nương, bông hoa có thể cắm ở trong mái tóc của ngươi, cho dù chỉ nở rộ một mùa, nó cũng xứng đáng. Thời khắc nó xinh đẹp nhất, không phải thời khắc cùng muôn hoa đua thắm khoe hồng, mà là may mắn nở rộ ở giữa mái tóc của Hạ Thiền cô nương, là giờ khắc này. Giờ khắc này, mới là thời điểm nó chói lọi nhất trong sinh mệnh của mình. Bởi vì có Hạ Thiền cô nương, vẻ đẹp của nó mới là vĩnh hằng, mới vĩnh viễn sẽ không bị người quên đi.   

             – Tốt! Cô gia nói rất hay! Diệu! Cô gia nói hay lắm! Vỗ tay!   

             – Ba ba ba ba ba ba!   

             Bách Linh một bên tán thưởng, một bên ba ba ba ba vỗ tay nhỏ, mặt mũi tràn đầy nụ cười xán lạn.   

             Thiếu nữ đứng trong âm thầm lại trầm mặc chỉ chốc lát, rốt cục gương mặt xinh đẹp khẽ hướng lên:   

             – Hừ!   

             – Cô gia, mứt quả.   

             Bách Linh vụng trộm dùng ngón tay chọc chọc eo của hắn, thấp giọng nhắc nhở.   

             Lạc Thanh Chu lại đưa lên hai chuỗi mứt quả trong tay, nói:   

             – Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi ăn kẹo hồ lô…   

             Hạ Thiền đoạt lấy, bước nhanh đi qua bên cạnh hắn, ra khỏi phòng, biến mất không thấy gì nữa.   

             Trong phòng an tĩnh lại.   

             Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nhìn thoáng qua thiếu nữ bên người, chuẩn bị cáo từ rời đi.   

             Bách Linh vội vàng nhắc nhở:   

             – Cô gia, có phải ngươi quên đi chuyện gì hay không?   

             Lạc Thanh Chu đáp:   

             – Không có.   

             Bách Linh vội vàng đưa tay bắt lại quần áo hắn, thấp giọng nhắc nhở:   

             – Vừa rồi… Người nào đó hứa hẹn với người… Cái kia… Người đã quên?   

             – Cái kia là cái nào? Người nào đó lại là người nào?   

             Vẻ mặt Lạc Thanh Chu vô c*̀ng nghi hoặc.   

             Bách Linh dậm chân, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:   

             – Cô gia thối, người chính là cố ý!   

             – Trời đã không còn sớm, ta còn muốn đi nơi đó thỉnh an phu nhân.