Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 542

Chương 542: Nhìn không đủ đâu.

Những người kia chắc chắn sẽ không tùy tiện động đến phần mộ mẫu thân hắn, đêm nay khẳng định sẽ còn tiếp tục chờ đợi.   

             Đêm nay hắn lại đến nhìn.   

             Trở lại trong thành, hắn bỏ ra bạc vụn đi vào trong phòng tắm tắm rửa, tẩy đầu, lại cọ rửa quần áo, sau đó đổi lại một bộ quần áo sạch sẽ, về tới Tần phủ.   

             Lúc này đã là chạng vạng tối.   

             Hắn vụng trộm tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, ẩn núp tiến vào bên trong rừng trúc nơi hẻo lánh.   

             Lập tức thần hồn xuất khiếu, bay đến mái nhà Vọng Nguyệt lâu giữa hồ, bắt đầu mượn trời chiều cùng ráng chiều tu luyện.   

             Theo vị Nguyệt tiền bối kia nói, chỉ cần hắn kiên trì tu luyện như vậy, lại tu luyện dựa theo tâm pháp phụ trợ nàng truyền thụ cho thần hồn của hắn, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đột phá.   

             Đợi đến khi luyện thể đột phá đến Luyện Cốt cảnh, thần hồn c*̃ng đột phá đến Ngự Vật cảnh, thực lực tự nhiên sẽ tăng cường rất nhiều.   

              Trời chiều chạng vạng tối dần, dần biến mất dưới núi xanh xa xa.   

             Màn đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, Lạc Thanh Chu đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa tròn cách đó không xa.   

             Một đạo thân ảnh cao gầy quen thuộc bước chân vội vàng từ cửa ra vào đi đến.   

             Lập tức, nàng bước nhanh đi tới nơi hẻo lánh bên hồ, sau đó cởi bỏ dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn, bắt đầu cởi tiếp váy áo trên người…   

             Dáng người cao gầy gợi cảm, lồi lõm yểu điệu, đúng là tiểu biểu tỷ gọi Nam Cung Mỹ Kiêu kia.   

              Rất nhanh, nàng l*t s*ch quần áo, lộ ra ngọc thể thiếu nữ tuyết trắng hoàn mỹ, lập tức “Phù phù” một tiếng, không kịp chờ đợi nhảy vào trong hồ nước.   

             Bọt nước văng khắp nơi.   

             Ngọc thể gợi cảm mê người như ẩn như hiện bên trong nước sạch sương mù.   

             Khi nàng đứng lên cúi đầu xoa tắm tóc dài, càng lộ ra hai ngọn núi nhỏ trước ngực mê người khinh thường quần hùng.   

             Lạc Thanh Chu ngồi trên đỉnh chóp lầu các, mặt mũi tràn đầy ngốc trệ mà nhìn.   

             Màn đêm buông xuống.   

             Một vòng trăng bạc thăng lên giữa không trung.   

             – Xoạt.   

             Bọt nước vang động.   

             Nam Cung Mỹ Kiêu tắm trong hồ rốt cục lên bờ.   

             Ngọc thể tuyết trắng xinh đẹp tỏa sáng ở dưới ánh trăng trắng, đẹp mê người.   

             – Ghê tởm, lại lớn lên.   

             Nàng dùng hai tay đo một chút, bĩu miệng trách móc một tiếng.   

             Lập tức, lấy ra váy áo sạch sẽ mặc vào.   

             Sau đó, xõa tóc dài ướt sũng bước nhanh rời đi.   

             Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển lập tức an tĩnh lại.   

             Thần hồn Lạc Thanh Chu bay lên từ đỉnh chóp lầu các, bay xuống tiến vào trong rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể.   

             Chờ hắn trở lại tiểu viện.   

             Tiểu Điệp đang ở trong phòng bếp nấu thịt bò.   

             – Công tử, đây là nhị tiểu thư sai người đưa tới. Châu nhi tỷ tỷ vừa rồi cũng tới, nói nhị tiểu thư hôm nay lại ho khan, hỏi công tử đêm nay có thời gian hay không, nếu có thời gian, có thể đi qua nhìn nhị tiểu thư một chút.   

             Lạc Thanh Chu nghe, trong lòng nói thầm: “Chỉ sợ nhìn là giả, thị tẩm mới là thật.”   

             – Ừm, ta đã biết.   

             Chủ tớ hai người ăn cơm tối ở trong phòng bếp.   

             Lạc Thanh Chu bây giờ có sức ăn kinh người, ăn hai khối thịt bò lớn.   

             Chỗ thịt bò còn lại, đều bỏ vào trong túi trữ vật.   

             Sau khi cơm nước xong.   

             Hắn đi nấu nước nóng, bỏ thùng tắm vào gian phòng, lại nhỏ dược thủy luyện gân vào trong thùng tắm, sau đó c** s*ch quần áo đi vào ngâm trong bồn tắm.   

             Một bên ngâm bồn tắm, một bên vận chuyển nội công tâm pháp.   

             Tiểu Điệp đứng ở phía sau, tay nhỏ non mềm giúp hắn chà lưng, nắn vai, con mắt vẫn như cũ mở thật to, thỉnh thoảng hướng vào trong thùng liếc trộm.   

             Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:   

             – Mỗi ngày đều nhìn mà còn nhìn không đủ?   

             Tiểu nha đầu nháy lông mi cong cong, mở to hai mắt nhìn bên trong nói:   

             – Nhìn không đủ đâu.   

             – Là tay ngươi quá nhỏ.   

             Lạc Thanh Chu vừa nói, một bên lấy ra nắm đấm đã nắm chặt từ trong nước, v**t v* một chút nói:   

             – Ta thấy tựa hồ vẫn là bộ dáng ban đầu kia.   

             Tiểu nha đầu nhịn không được vươn bàn tay nhỏ trắng noãn kiều nộn ra, c*̃ng nắm thành nắm tay nhỏ, đặt ở bên cạnh nắm đấm của hắn so sánh, khẽ cười nói:   

             – Công tử ngươi nhìn, tay nô tỳ so sánh với tay công tử giống như là tay của tiểu hài.   

             Hai nắm đấm vừa so sánh, quả nhiên chênh lệch rõ ràng.   

             Lạc Thanh Chu nâng lên một tay khác, mở ra năm ngón tay, cầm quả đấm nhỏ của nàng, nói:   

             – Ngươi xương cốt nhỏ, người lại nhỏ, nắm đấm tự nhiên nhỏ. Nắm tay nhỏ giống như ngươi, một quyền đánh xuống bản công tử, đoán chừng bản công tử đều không thấy cảm giác gì.   

             – Ô… Công tử chế giễu người ta, người ta không vui, không giúp công tử kỳ cọ tắm rửa…