Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 219

Chương 219: Lạc Thanh Chu cũng nhìn về phía nàng.

– Hừ! Lại lén lén lút lút nói nhỏ cái gì?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Tần Vi Mặc nín cười, không dám nói nữa, ánh mắt nhìn về phía trên đài.

Mà chỗ vắng vẻ nơi đại sảnh, Đường Gia Tùng vẻ mặt thất hồn lạc phách.

Trên đài, hoa khôi Vũ Y cười công bố đáp án:

– Tác giả bài Bặc Toán Tử vịnh mai, tên là Nguyệt Mặc. Được các vị tiền bối ở hậu trường thương thảo, là bài đứng đầu trong đợt thi này, bài này xếp hạng nhất, không biết các vị có ý kiến khác?

– Nguyệt Mặc? Người này là ai?

– Vũ Y cô nương, bài này đứng nhất, chúng ta tự nhiên tâm phục khẩu phục. Đừng nói đứng nhất cuộc tỷ thí này, cho dù là đứng nhất cuộc thi đêm nay, tại hạ cũng nguyện ý tin tưởng bài này tuyệt đối có thể! Chỉ là, không biết vị Nguyệt Mặc này là người phương nào? Chúng ta chưa từng nghe qua bút danh của người này?

 – Đúng vậy Vũ Y cô nương, là nam hay nữ chúng ta cũng chưa biết.

 – Nghe tên, hẳn là nữ tử. Chậc chậc, nữ tử này không đơn giản, không biết là Mạc Thành chúng ta, hay từ nơi khác tới, lúc này mới phát hiện tuyệt không phải hạng người vô danh!

Đám người hưng phấn tò mò nghị luận, nhao nhao thúc giục Vũ Y trên đài nói người đó là ai, ở đâu.

Vũ Y đành phải giơ giấy tuyên trong tay lên, đối dưới đài nói:

– Nguyệt Mặc cô nương, có thể xuất hiện không, để mọi người nhận thức một chút?

Vừa dứt lời, dưới đài lập tức an tĩnh lại.

 Thì ra hoa khôi cũng không biết đối phương là ai.

 Đám người nghiêng đầu sang chỗ khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang tìm kiếm trong đám đông.

Rốt cuộc là ai chứ?

Nhưng trong đại sảnh, cũng không có người đáp lại.

Vũ Y đành phải lớn giọng nói một câu:

– Nguyệt Mặc cô nương, ngươi có thể ra một chút không? Trận tỷ thí đầu tiên này, ngài đoạt hạng nhất, dựa theo quy củ, ngài nên lên đài nói mấy câu. Nếu ngài không tiện ra, có thể phái nha hoàn hoặc những người khác đi phía sau đài một chuyến, các vị tiền bối đều muốn gặp ngài, có thể chứ?

Trong đại sảnh, tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, vẫn không có người đáp lại.

– Không phải là làm bài này xong đã rời khỏi rồi chứ?

– Rất có thể, c*̃ng có thể là vào phòng nào đó nghỉ ngơi rồi.

Vũ Y thấy vậy, đành phải thu hồi giấy tuyên trong tay trước, nói:

– Các vị chờ một chút, tiểu nữ tử muốn về phía sau đài một chuyến.

Nói xong, vội vàng rời khỏi.

Trong đại sảnh, lập tức ồn ào, đều suy đoán vị Nguyệt Mặc cô nương kia là ai.

Mà lúc này.

Chỗ Tống Như Nguyệt, khóe miệng đã không nhịn được lặng lẽ toét ra.

Tần Vi Mặc không dám trêu chọc nàng nữa, trong con ngươi cũng đầy ý cười.

Lúc này, một thiếu nữ mặc váy màu lam đi tới, trên mặt mang biểu tình cười như không cười.

Tần Vi Mặc thấy nàng như vậy, thấp giọng nói:

– Tỷ phu, A Tử hẳn là đoán được.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía thiếu nữ đi tới.

Tống Tử Hề đi tới, đầu tiên là nhìn hắn thật sâu, rồi cung kính chào hỏi Tống Như Nguyệt, lúc này mới đi đến bên cạnh Tần Vi Mặc, thấp giọng nói:

– Vi Mặc, ngươi làm, hay là…

Nói đến đây, nàng lại liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.

Tần Vi Mặc mỉm cười nói:

– Ta cũng không biết.

Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Trong đám người, chỉ có Đường Gia Tùng trong lòng rõ ràng, lại ngậm miệng không nói.

– Dù sao ta biết là các ngươi.

Tống Tử Hề cười cười, thấp giọng nói:

– Vi Mặc, nếu như là tỷ phu ngươi làm, thì tối nay là cơ hội rất tốt. Nếu hắn nổi danh, quen biết mấy vị văn đàn tiền bối phía sau kia, con đường sau này, càng dễ đi hơn, không cần thiết tiếp tục che giấu nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn cho hắn cả đời làm một tên ở rể thấp hèn vô danh, bị người xem thường?

Tần Vi Mặc không nói gì, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Lạc Thanh Chu c*̃ng nhìn về phía nàng.

Hai người mắt đối mắt, lại lập tức nghiêng qua.

Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt, ôn nhu nói:

– A Tử, bài kia cũng không phải là tỷ phu của ta sáng tác, ngươi hiểu lầm.

Tống Tử Hề thấy vậy, cười cười, c*̃ng không nói gì thêm nữa, xích lại gần bên tai nàng thấp giọng nói:

– Tùy ngươi tiếp tục che giấu, dù sao cũng là tỷ phu của ngươi, cũng không phải tỷ phu của ta, hắn bị người xem thường, chỉ có ngươi đau lòng, cũng không phải ta đau. Ta đi thôi, không quấy rầy tỷ phu và em vợ các ngươi mắt đi mày lại.

Nói xong, nàng cười rời khỏi.

Tần Vi Mặc gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn thân ảnh bên cạnh một chút.

Lạc Thanh Chu nhìn trên đài, giống như không có nghe thấy câu nhạo báng đó.

Lúc này, hoa khôi Vũ Y đi lên đài, tuyên bố trận tỷ thí thứ hai bắt đầu.

Đám người lúc này mới an tĩnh lại.

Đường Gia Tùng cau mày, do dự trong đám người, trong nội tâm giãy dụa suy tư thật lâu, vẫn nắm chặt quạt xếp trong tay, trong lòng cân bằng, kiên trì đi về phía hai mẹ con Tần gia.

Lạc Thanh Chu thấy hắn đi tới, thân thể khẽ động, tới gần Tần nhị tiểu thư, ngăn cách ánh mắt hắn nhìn qua.