Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 53

Chương 53: Hắn vội vàng chiếu về phía mặt mình.

Mặt quỷ kia ở tại nơi đó, không nhúc nhích, biểu lộ trên mặt c*̃ng không có bất kỳ biến hóa nào, con mắt c*̃ng không nháy mắt một cái, mà lại sau lưng cũng không thân thể gì.

 

Tựa hồ chỉ có khuôn mặt, lẻ loi trơ trọi đứng tại nơi đó.

 

Điểm khả nghi trong lòng hắn mọc thành bụi, vừa cẩn thận nhìn một hồi, sau đó trồi lên trên mặt nước, nói với Tiểu Điệp run lẩy bẩy bên cạnh:

 

– Đừng sợ, không phải quái vật, ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút liền về.

 

Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, hắn lại lập tức chìm vào đáy nước, bơi đi.

 

 Từ khi tu luyện nội công tâm pháp kia, thời gian hắn hiện tại nín thở trọn vẹn có thể đạt tới hơn hai mươi phút, dưới đáy nước có thể đi tới tự do, không cần bổ sung không khí.

  

Hắn ở trong đáy nước nhanh chóng bơi đi.

 

Càng đến chỗ gần, hắn càng ngày càng phát hiện tấm mặt quỷ kia là vật chết, cũng không có sinh cơ gì, càng không có khả năng là một quái vật.

 

Chờ hắn bơi đến gần đó, sau khi thấy rõ bộ dáng mặt quỷ kia, lập tức dở khóc dở cười.

 

Cái này đích xác là một gương mặt quỷ, bất quá chỉ một mặt nạ quỷ sinh động như thật màu lục mà thôi.

  

 Về phần nó tán phát ra chút lục quang thì là bởi vì phía dưới nó có một gương đồng nhỏ, phản xạ ánh trăng chiếu xuống hồ nước, chiếu vào trong nó.

 

Lạc Thanh Chu đưa tay cầm mặt nạ quỷ lên.

 

Mặt nạ này không biết do vật liệu nào chế thành, mỏng nhẹ mềm mại, có chút trong suốt, sờ ở trong tay rất dễ chịu, tựa hồ có thể hoàn toàn dán ở trên mặt.

 

Nước hồ ấm áp, mặt nạ này không biết ngâm bao lâu dưới đáy nước, không có nửa điểm hư hao.

 

Lạc Thanh Chu dùng sức bóp một chút, lại lôi kéo mấy lần, không ngờ lại vẫn như cũ rất cứng, không có chút vết tích vỡ tan.

 

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía gương đồng có một nửa vùi sâu vào nước bùn, đưa tay nhặt lên.

 

Gương đồng hình bầu dục, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, trên khung kính khắc rõ một vài hoa văn cổ quái.

 

Phía trên nhất khung kính, một mặt điêu khắc một vòng ngân nguyệt, một mặt điêu khắc một vành mặt trời, lại có hai mặt kính.

Lạc Thanh Chu sợ Tiểu Điệp lo lắng, không còn dám nhìn nhiều, lập tức cầm gương đồng cùng mặt nạ nổi lên mặt nước, bơi về.

 

Tiểu Điệp thấy hắn bình yên nổi lên mặt nước, lập tức vui đến phát khóc.

 

Lạc Thanh Chu bơi đi, giơ lên gương đồng cùng mặt nạ trong tay an ủi:

 

– Tiểu Điệp, không phải quái vật, là một cái mặt nạ và tấm gương, tấm gương phản xạ ánh trăng chiếu vào trên mặt nạ, ngươi mới nhìn giống như quái vật.

 

Tiểu Điệp nhìn xem mặt nạ quỷ trong tay hắn, vẫn như cũ có chút sợ hãi:

 

– Công tử, nhanh vứt đi, thật buồn nôn…

 

Lạc Thanh Chu đưa mặt nạ quỷ vào trong nước rửa một, lại v**t v* xé rách một chút, nói:

 

– Chất liệu mặt nạ này nhìn qua không tầm thường, ta trước mang về nhìn xem. Cho dù muốn ném, cũng không thể ném ở nơi này, dù sao chúng ta lần sau còn muốn đến tắm rửa, đến lúc đó nó cũng lại hù ngươi.

 

Nói xong, giơ tay lên, trực tiếp ném tới trên bờ.

 

– Còn mặt gương đồng nhỏ này, nhìn xem thật đáng yêu.

 

Lạc Thanh Chu đem gương đồng trong tay rửa sạch một chút, cầm lên chiếu chiếu vào mình, đột nhiên phát hiện mình trong gương trong nước rất sáng.

 

Nơi này là nơi hẻo lánh, rõ ràng không có ánh trăng.

 

Hắn vừa cẩn thận chiếu chiếu, trong gương chiếu rọi ra gương mặt rõ ràng có cường độ ánh sáng khác biệt với gương mặt hắn trong hiện thực, sáng hơn không ít.

 

– A, kỳ quái.

 

Hắn sửng sốt một chút, lại tiến đến trước mặt Tiểu Điệp, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái.

 

Tiểu Điệp trong gương, tia sáng trên mặt rõ ràng c*̃ng sáng hơn một chút.

 

Lạc Thanh Chu bên cạnh nhìn nàng chằm chằm một hồi, một hồi lại nhìn nàng trong gương, phát hiện tấm gương này có gì đó quái lạ.

 

Hắn đột nhiên lật qua mặt khác của tấm gương, dùng mặt khác lại chiếu vào Tiểu Điệp, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Tiểu Điệp trong một mặt khác của tấm gương không ngờ lại đen hơn Tiểu Điệp trong hiện thực rất nhiều, thậm chí có loại cảm giác âm trầm hắc ám.

 

Hắn vội vàng chiếu về phía mặt mình.

 

Hắn trong gương đột nhiên cũng trở nên âm u.

 

Nhìn kỹ lại có loại cảm giác âm trầm làm cho người rùng mình.

 

– Công tử, tấm gương này thật kỳ quái.

 

Tiểu Điệp một mặt hiếu kỳ, cũng không suy nghĩ nhiều.

 

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận quan sát một chút hai mặt của gương đồng, rốt cục phát hiện một chút mánh khóe.

Mặt kính chiếu mặt bọn hắn rất sáng, điêu khắc chính là một vành mặt trời.