Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.0/10 từ 6 lượt Tác giả: Hoa Tiến Tửu Thể loại: Kiếm Hiệp, Quân Nhân, Truyện Hot, Thông tin truyện: Tỉnh lại sau giấc ngủ, Lạc Thanh Chu trở thành con thứ Lạc gia Thành Quốc phủ của Đại Viêm đế quốc Vì giúp Lạc gia Nhị công tử từ hôn, Lạc Thanh Chu bị ép ở rể, cưới một tân nương nghe nói bị si ngốc, không biết nói chuyện không biết cười. Sau khi bái thiên địa, động phòng hoa chúc, hắn mới đột nhiên phát hiện: “Nương tử nhà ta, không thích hợp!” Nương tử đâu chỉ có không thích hợp, cả hai tiểu thị nữ bên người nương tử và những người khác trong Tần phủ, đều không thích hợp! Đại thị nữ lớn lên ngọt ngào xinh xắn đáng yêu, dễ chọc người, giọng nói như chim sơn ca. Tiểu thị nữ lạnh như băng sát khí âm trầm, xuất kiếm là phong hầu. Cô em vợ tài hoa hơn người, như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp. Tiểu biểu tỷ cao ngạo ngang ngược, từng roi đều trí mạng. Nhạc phụ đại nhân mặt mũi luôn luôn đứng đắn, trong lòng thì nói tục. Nhạc mẫu đại nhân mỹ mạo như hoa, mắt để trên đỉnh đầu, thích liếc mắt. Nhị ca một lòng luyện võ, nói muốn làm rạng rỡ tổ tông. Mà Lạc Thanh Chu, hắn chỉ muốn thành thành thật thật làm tên ở rể nho nhỏ, sau đó âm thầm trở thành thiên hạ vô địch… Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn. Chương 583: Đích thật là U Minh hoa. Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu. Chương 581: Một tiếng bạo hưởng. Chương 580: Đúng hay không! Nói ——

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 254

Chương 254: giúp nàng cởi bỏ vớ giày.

Một tay khác của thiếu nữ chẳng biết lúc nào đã giữ trên chuôi kiếm.   

             – Thật ra ta vừa rồi cũng đã nói, người luyện võ, đi ra bên ngoài, không cần thiết câu nệ lễ tiết thế tục, lo lắng quá nhiều, làm sao dễ chịu chứ… Hạ Thiền cô nương nếu không để ý, ta sẽ giúp ngươi cởi ra.   

             Lạc Thanh Chu không có do dự, đưa tay cầm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, cầm lên chân của nàng, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng cởi bỏ chiếc giày ướt đẫm.   

             Lập tức, lại chậm rãi c** s*ch vớ lưới tuyết trắng trên chân nàng.   

             Vớ lưới cởi xong, một chân ngọc tuyết trắng tinh xảo xinh đẹp sáng tỏ lộ ra trước ngọn lửa, bị hắn nắm ở trong tay, tuyết trắng tinh xảo giống như mỹ ngọc, không tỳ vết chút nào.   

             Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, đặt nó ở trên đùi của mình, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.   

             Thiếu nữ vẫn như cũ quay mặt nhìn về nơi khác, dừng một chút, lại lấy cái chân còn lại từ dưới làn váy thò ra ngoài, đặt ở trước mặt hắn.   

              Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, lại cầm lấy một cái chân nhỏ tiêm tú khác của nàng, giúp nàng cởi bỏ vớ giày.   

             – Trên mặt đất bẩn, cứ thả trên đùi ta đi.   

             Lạc Thanh Chu vì để cho nàng dễ chịu, nghiêng người sang, đưa chân tới, sau đó cầm giày của nàng, hơ trên đống lửa.   

             Thiếu nữ chăm chú bọc lấy quần áo rộng rãi của hắn, nghiêng gương mặt xinh đẹp, nhìn bên ngoài vòm cầu.   

             Hồi lâu sau, chậm rãi quay mặt lại, nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn vớ giày trong tay hắn, cùng chân hắn đưa qua, cuối cùng lại liếc mắt nhìn chân nhỏ tuyết trắng của mình đặt ở trên đùi hắn, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt.   

              Lạc Thanh Chu đem giày của nàng đặt ở trên mặt đất bên khác của đống lửa hơ, sau đó cầm vớ lưới của nàng, đưa lại gần hỏa diễm, hơ rất chân thành.   

             Dưới vòm cầu, yên tĩnh im ắng.   

             Chỉ có âm thanh cây củi bị đốt cháy cùng tiếng gió lạnh gào thét thổi qua hai bên.   

             Hai người trầm mặc, đều không nói gì.   

             Thiếu nữ động động lông mi thật dài, kinh ngạc nhìn bên mặt thanh tú tuấn mỹ đang lộ ra bộ dáng nghiêm túc.   

             Trong thoáng chốc, giống như lại về tới ngày đó.   

             Tuyết lớn đầy trời, hắn ngồi trên bậc thang trong hẻm nhỏ, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hai tiểu ăn mày bên cạnh đang hạnh phúc ăn màn thầu, thần sắc điềm tĩnh mà tường hòa.   

             Hình như gió trong hẻm nhỏ lay động tóc dài của nàng, c*̃ng lay động cánh cửa lòng của nàng.   

             Nàng chưa hề cũng không biết cái gì gọi là yêu thích.   

             Đương nhiên, càng không biết cái gì gọi là vừa thấy đã yêu.   

             Nhưng một khắc này, trong lòng của nàng tràn đầy mềm mại; bên trong tròng mắt của nàng, tràn đầy bộ dáng của hắn.   

             Liên tiếp mấy ngày, nàng đều ở nơi đó len lén nhìn hắn.   

             Sau đó, ngay khi hắn vào cửa, ở một khắc sau cùng, nàng đột nhiên lấy dũng khí, lần đầu tiên đỏ mặt, nói với tiểu thư và Bách Linh câu nói kia đến nay vẫn còn làm nàng vô cùng xấu hổ mỗi khi nhớ tới.   

             – Ầm ầm!   

             Bên ngoài vòm cầu đột nhiên vang lên một đạo tiếng sấm điếc tai.   

             Thân thể thiếu nữ run lên, vô ý thức tới gần hắn, ôm thật chặt hai đầu gối, co lại thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.   

             Đêm tối cùng tiếng sấm, cuồng phong cùng mưa to, đối với nàng đã từng lưu lạc đầu đường cùng đồng ruộng mà nói, là ác mộng và bóng ma mãi mãi cũng không bao giờ quên được.   

             Nàng sợ hãi những thứ này.   

             Lạc Thanh Chu thấy thân thể nàng mảnh mai run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ đều bị hù sợ trắng bệch, sửng sốt một chút, vươn cánh tay, muốn kéo nàng, lại không dám, đành phải nhẹ giọng an ủi:   

             – Không có chuyện gì, nơi này rất an toàn. Sét đánh nghe đáng sợ, thật ra đối với chúng ta mà nói, rất xa xôi, nó ở trên trời, chúng ta trên mặt đất, cho nên…   

             – Oanh!   

             Đột nhiên lại có một tiếng sấm rền.   

             Lập tức một tia chớp vạch phá bầu trời đêm tối rơi vào trên một gốc cây liễu bên bờ sông bên ngoài vòm cầu không xa.   

             – Cạch!   

             Gốc cây liễu bị đánh thành hai nửa tại chỗ.   

             Lửa lớn bốc cháy lên.   

             Nhưng rất nhanh, lại bị mưa to giội tắt.   

             Lạc Thanh Chu miệng mở rộng, kinh ngạc nhìn cây liễu bị đánh gãy cùng bị đốt cháy khét, lập tức nuốt xuống lời trong miệng.   

             Thiếu nữ bên người run rẩy càng thêm nhiều.   

             Lạc Thanh Chu không có lại do dự, giang hai cánh tay, đem nàng ôm vào trong lòng, nói khẽ:   

             – Không có chuyện gì, đừng sợ, có ta ở đây…   

             Thiếu nữ tựa trong ngực hắn, gương mặt chôn ở trong b* ng*c của hắn, trên người run rẩy rốt cục dần dần bình tĩnh lại.   

             Lạc Thanh Chu một tay ôm nàng, nhẹ nhàng v**t v* bờ vai của nàng cùng mái tóc nhu thuận, ôn nhu an ủi, một tay giúp nàng hơ vớ lưới, trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.   

             Bóng đêm lặng yên trôi qua.   

             Bên ngoài phong lôi vẫn đan xen như cũ.   

             Hai bên vòm cầu vẫn gió lạnh gào thét như cũ.   

             Hai người trước đống lửa, rúc vào với nhau, lại có loại yên tĩnh cùng ấm áp khó được.   

             – Đã xong, ta giúp ngươi mặc vào, nếu không chân sẽ bị đông lạnh.